Chương 2

Ngày xxx tháng yyy năm zzz

Lạc vào không gian kì quái thì làm thế nào để thoát ra?

Nhật ký Uy-li-am thân mến! Ôi, thật may mắn! Tớ cảm thấy thật vui mừng khôn xiết khi lại có thể gặp cậu.

Tớ đã trở về rồi!

Cậu biết không nhật ký Uy-li-am? Mấy thế giới song song mà trên phim hay có ý, nó không phải giấc mơ đâu, tớ thực sự đã ở đó.

Chỗ đó không có ban đêm cũng không nắng chói chang, nghĩ lại tớ vẫn thật sự cảm thấy ngán ngẩm với cái thời tiết ảm đạm mây mù đấy. Tớ bị mất ký ức, không biết vì sao mình lại ở đấy. Ý tớ là như này.. Kiểu hiển nhiên mọi thứ xung quanh rõ ràng vẫn như thế, nhà tớ chỗ này và nhà hàng xóm chỗ kia, tuy nhiên sao cứ cảm thấy có gì lạ lẫm lắm!

Trong hoang mang vô căn cứ tớ cứ nghĩ linh tinh. Nào là: Cuộc sống ở đây vẫn cứ như vậy mà nhỉ? Rồi lại: Ban đêm như thế nào? Ban đêm là gì nhỉ, nghe quen quen! Cuối cùng tớ nhận ra bầu trời vẫn luôn nhiều mây như vậy, không thay đổi gì cả. Trời sáng thì phải có nắng, đôi khi có mưa nữa, không thể nào có mỗi mây trắng được.

Mấy ngày ở trong đó.. Thực ra cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Tớ cảm thấy thực khó chịu, dường như mọi người đang nhìn tớ một cách kỳ lạ. Thỉnh thoảng lại có những hình ảnh xa lạ nhưng lại thấy quen thuộc xuất hiện trong đầu. Cũng may không có ai ở đó phát hiện tớ có biểu hiện bất thường. TruyenHD

Tớ nhận định rằng mình đã bị bắt cóc và mọi người ở đó cũng thế. Có điều nói chuyện này với bố mẹ thì họ bảo tớ bị điên. Đêm dài lắm mộng, tớ đành phải bảo mình mơ thấy vậy. Không ai nhớ chuyện gì cả, mọi người vẫn chỉ làm việc của bản thân thôi. Chợt giật mình nhận ra, không có ai ở đây là quen biết nhau cả, ít nhất là bố mẹ mà tớ vẫn hiển nhiên coi là gia đình, trước khi xuất hiện ở đó mọi người căn bản đều là người xa lạ. Nhưng ai đã đưa bọn mình đến đấy? Và làm như thế để làm gì? Quan trọng hơn cả là tớ không biết ai có ký ức trước kia giống tớ không. Với lại tớ đã thử tìm cách để ra khỏi ngôi làng rồi.. Nó không có lối ra, nó như một vòng lặp đi từ đầu làng lại về cuối làng vậy.

"Phải làm sao giờ?"

Tuy mọi người vẫn cư xử như bình thường, nhưng tớ phát hiện ra mỗi ngày đều có một người trong làng chết. Ai đã gϊếŧ người vậy? Bố mẹ tớ đều bảo chỉ là tai nạn thôi. Họ nói tớ còn bé không nên để ý chuyện nhiều. Tất nhiên là không được rồi, tớ phải ra khỏi đó, tớ cũng muốn đưa cả bố mẹ đi nữa.

Tớ lại phát hiện ra đường xá ở đó dù mang cảm giác thân quen nhưng rất khác so với nơi mình sống. Mỗi nhà đều có chút cách nhau, tớ biết ở đó có rất nhiều người nhưng để gặp mặt nhau thì hơi khó. Tớ cảm thấy ngột ngạt, tớ muốn nói chuyện với bạn thân ở đó biết, mong rằng nó không bảo tớ bị điên như bố mẹ.

"Làm sao thấy nó bây giờ?"

Lúc đó đường xá vắng tanh, rõ ràng hôm trước vẫn còn thấy vài người. Tớ đi xung quanh đường nhà đứa bạn mà không mang hy vọng tìm thấy nó, và tớ phát hiện ra bác Hùng - hàng xóm nhà tớ, cũng là trưởng làng ở đây - bác mang vẻ mặt mà tớ chưa bao giờ nhìn thấy. Thật đáng ghét vì xung quanh không có chỗ núp, rốt cuộc bác ấy nhìn gì. Tớ ngồi xuống bụi cỏ ven đường, ngoảnh ra thì không còn thấy bác Hùng đâu nữa. Dù cảm thấy đáng sợ, tớ vẫn đi xem một chút chỗ bác vừa đứng.

"Hả? Đây là vết máu mà!"

May là không phải thứ ghê gớm gì, dù sao tớ cũng từng thấy người chết rồi. Nhưng mà chỗ đó vương vãi rất nhiều máu. Trong lòng tự bảo phải tránh xa chỗ đó trước khi có ai nhìn thấy. Tớ lại chạy về chỗ bụi cỏ ven đường. Thật sự trong làng rất rộng, xung quanh như ở hoang mạc giống trong phim miền viễn Tây trên ti-vi vậy.

Trên đường về nhà, tớ gặp cô béo hàng xóm. Khi cô ấy chào tớ, tớ nhận ra sự hoang mang trên vẻ mặt của cô. Rồi cô ấy chạy đi, nhưng đường đó đâu phải nhà cô ấy nhỉ? Xong bác Hùng đột nhiên xuất hiện làm tớ giật hết cả mình.

"Chỗ này thật đông người." Bác nói câu kì cục nào đó.

Tớ hỏi lại bác thì bác bảo tớ về nhà nhanh đi. Mặc cho nơi đó chỉ có ban ngày với thời tiết nhiều mây âm u, thời gian dường như vẫn hoạt động bình thường. Lúc đó sắp sáu giờ tối rồi, tớ vội về nhà còn ăn cơm, đành để hôm sau tìm thằng bạn nói chuyện.

Tuy nhiên, tớ đã lén bố mẹ ra ngoài đi chơi, lại đi về hướng nhà thằng bạn. Chưa được nửa đường, một con chó tự nhiên nhảy ra trước mặt, tớ thấy nó sao ghê ghê ý. Tớ định chạy về phía hai đứa con gái đang chơi nhảy dây gần đó thì con chó kia đột nhiên ngoác rộng cái mồm của nó ra. Cả một miệng nó eo ôi toàn máu, tớ ném dép về phía nó rồi chạy đi.

Hai đứa con gái kia thấy tớ bị con chó quỷ đuổi theo thì một đứa chạy đi hét gọi người lớn, đứa còn lại thì lấy dây nhảy quất về phía con chó hét cút đi. Rồi có hai người lớn chạy đến, còn đứa kia thì không thấy đâu nữa. Nhưng mà trước mắt tớ đứa con gái quất dây đuổi con con chó quỷ kia.. Thật đáng sợ! Con chó chỉ một ngoạm mà đã nuốt lấy đứa con gái, tiếng hét của nó vang lên oanh oanh đầu tớ. Hai người lớn kia cầm theo phóng lợn đánh con chó quỷ, nó bị thu nhỏ lại, trông nó còn kinh tởm hơn.

Sang ngày hôm sau, mọi thứ lại trở về như bình thường, chỉ là làng lại ít thêm người. Lại có chuyện đáng sợ nữa, tớ nhìn thấy bố mẹ dường như không còn là bố mẹ nữa, họ trông thật đáng sợ. Trong khoảnh khắc, tớ vô tình thấy cả khuôn mặt họ đen xì không còn mặt mũi. Vậy nên tớ lấy hết dũng cảm để đi gặp trưởng làng cũng là bác Hùng. Tớ mạnh dạn hỏi bác cũng nhớ lại kí ức bị mất đi đúng không, bác chỉ im lặng rồi nói bâng quơ. Tất nhiên tớ cảm thấy bực mình lắm, thực ra tớ cũng không chắc có phải bác gϊếŧ người ở làng hay không, nhưng chắc chắn bác cũng nhớ ra ký ức.. hoặc vốn dĩ bác ấy chả bị mất trí nhớ giống mọi người. Bác ấy cuối cùng vẫn không trả lời câu hỏi của tớ.

Bác Hùng đã mất tích như cái cách mà cậu bạn tự nhiên không thể tìm thấy đâu cả. Tớ chỉ đành ở nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa sau của nhà, nghĩ là bố mẹ về rồi. Cửa sau nhà hơi giống tầng hầm xíu nên tối om à, phải mất một chút thời gian để tớ mở cửa ra.. Không có ai ở bên ngoài cả. Đường sau nhà rậm rạp cây nên không gian rất bóng mát. Tớ phát hiện có hai cái bóng kỳ quái đang lắc lư càng lúc càng điên cuồng. Cũng may là không có gió không thì tớ đã không biết chúng đang tiến đến chỗ tớ rồi. Hoảng sợ quá, tớ luống cuống đóng cửa lại, để an toàn hơn, tợ liền chạy lên nhà khóa cả cửa đi xuống cửa sau nhà. Một lúc sau tớ thấy bố mẹ về, họ vẫn bình thường nhưng giờ trông họ xa lạ quá.

Vài ngày mới lại đến, một điều kì lạ từ trước đến nay chưa có đã xảy ra, sương mù bao phủ khắp mọi nơi. Dù ở trong nhà, tớ cũng bị hạn chế tầm nhìn, sương mù thật sự quá dày đặc. Tuy vậy lại không hề có một ngọn đèn nào được bật sáng. À mà ở đó làm gì có đèn, hơn nữa mọi người vẫn cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường, họ như là không nhận ra có gì khác biệt.

Tớ quyết định bỏ nhà đi, linh cảm mách bảo rằng ở đây cũng chả còn an toàn nữa. Tớ chả biết đi đâu cả, hi vọng là gặp lại đứa bạn, hay là bác Hùng, hoặc ít nhất ai đó có thể giúp tớ ra khỏi làng. Đi ra con đường cái sau làng, tớ thấy ở giữa cánh đồng hoang có một khối thiên thạch hình cầu bị vỡ mất phần góc.

"Mặt trăng.. Hả? Sao mặt trăng lại ở đây?"

Tớ chạy đi, không biết sao nữa, sự sợ hãi dâng trào khắp người. Đến thời điểm bấy giờ, từ lúc tớ ra đường không còn gặp được người nào nữa rồi. Tớ trực khóc thì trông thấy một bà cụ chìm trong sương mù, màn sương trắng tích tụ dày đặc xung quanh các con ngõ, thật may quá tớ gặp được ai đó. Chưa kịp hỏi gì thì bà cụ bảo tớ sao trẻ con không ở nhà mà còn đi chơi tầm này. Bà cụ còn lải nhải, tớ cắt lời thì bà ta bảo tớ muốn đi đâu thì đi đi rồi quay người đi vào trong ngõ.

Tớ quyết định đi về hướng con sông làng, đoán là hướng bà cụ định tới nếu không gặp bất chợt gặp tớ. Càng đến gần con sông làng thì sương mù càng dày đặc. Đến lúc không thể nhìn thấy được cả tay mình vươn ra nữa, tớ đi một đoạn thì không biết lúc nào đã ra khỏi màn sương. Nhìn xung quanh, đây là trước cổng sau nhà mà, thế nhưng tớ thấy có vài người đi lại trên đường.

Không hiểu điều gì đang xảy ra, tớ đánh liều đi đến nhà bác Hùng để nói chuyện. Gặp được bác, tớ kể hết những gì nhận ra và trải qua. Lần này, bác nhìn tớ như là nhìn thấy đồng bạn vậy, bác hỏi tớ biết hôm nay là ngày bao nhiêu không. Tớ trả lời thì sai, đáp án nói ra hơn ở đây một ngày. Bác Hùng bảo rằng hai người bọn tớ có lẽ là những người cuối cùng còn sống sót trong cái không gian kì quái đó. Thật chất ở chỗ sương mù kia thời gian gần như không tồn tại vì cơ bản không có ai để ý đến, và nếu có người để ý thời gian sẽ nhận ra không gian kia nhanh hơn ở không gian này một ngày.

Ở nơi sương mù kia bác đã nhận ra càng ngày càng nhiều người bị biến dị thành những thực thể tàn ác, và theo như tớ kể với bác thì sương mù có lẽ là dấu chấm hết cho không gian đó, đại khái chỗ đó sẽ không còn người sống nữa. Lần trước đó tớ hỏi bác, bác vẫn còn ngờ ngợ chưa nhớ hết, đến khi vô tình sang được không gian bên này rồi bác mới nhớ ra tất cả nhưng không quay về không gian kia được nữa. Còn những người mất tích ở làng trước đó bác đã gặp được vài người ở đây, nhưng họ dần dần xảy ra tai nạn chết rồi.

Theo bác suy đoán, không gian mới này cũng sắp có sương mù rồi. Cuối cùng sương mù xuất hiện, nó không đột ngột dày đặc như bên kia. Hai người chúng tớ tìm thấy chỗ có thiên thạch, nó như bị đập nát vậy, không bị mẻ một góc như cái tớ thấy trước đó. Lần ra địa điểm sương dày nhất, đó là một đoạn ngòi ngoài đồng.

Lúc trở về tớ phải ngơ ngác mất một lúc, kiểu trí nhớ ùa về trong đầu ý. Cảm giác khi đó như tỉnh dậy từ một giấc mơ rất dài vậy, không thấy bác Hùng đâu cả. Rồi tớ thấy một bác gái cùng làng đang đi dẻo đồng, cảm thấy đã lâu không gặp bác, tớ biết mình đã về nhà.

Về nhà thì trời chiều đã chuyển tối, bố mẹ mắng tớ đi chơi đâu suốt cả ngày mà trưa không thèm về. Không ngờ thời gian mới chỉ qua có một ngày. Sau đó tớ nghe thấy mọi người nói chuyện bảo thị trấn mình đang xảy ra nhiều vụ bắt cóc.

Nhật ký Uy-li-am này! Rốt cuộc bác Hùng đã đi đâu nhỉ? Tớ nhớ ra hồi sáng có cùng thằng bạn đi chơi ngoài đồng, sau đó nó đi về, còn tớ không biết tại sao lại ở lại nữa, cũng chẳng nhớ nổi bị rơi vào không gian như thế nào. Thôi có gì mai đi hỏi nó vậy.