Chương 2

Khang Hi ngồi một lát, tầm mắt liếc nhìn đến môi cô rồi lại đi ra ngoài.

Cô cho rằng không có chuyện gì, nhưng Kim Xuyến lại trông vô cùng vui vẻ, không ngừng nói: "Hôm nay Vạn tuế gia đến gặp người, cũng coi như cho người chút mặt mũi, người bên cách vách suốt ngày nói chuyện khó nghe, hôm nay cuối cùng cũng có thể chặn miệng ả lại rồi."

Vừa cẩn thận liếc nhìn cô, nàng vừa chỉ chỉ ngón tay nói: "Môi người dính nước sốt hoa hồng."

Tô Vân Khê nghe vậy, thân thể hơi cứng đờ, cầm chiếc gương đồng trên tay lên xem, khóe môi trắng nõn dính một chút hồng hồng, khiến cô trông càng thêm lộng lẫy.

Cô thoáng đỏ mặt, quay người nhìn về phía cây chuối thì thấy một vài thái giám lạ mặt đang bước vào.

Thái giám đứng đầu mỉm cười nói: "Xin chúc mừng Quý nhân, Vạn tuế gia đã triệu người đến để thị tẩm."

Nói xong, hắn quỳ xuống nói thêm mấy lời cát tường, Tô Vân Khê bảo Kim Xuyến ban thưởng cho bọn họ, khẽ mỉm cười rồi quay trở lại phòng trong.

Vừa mở rèm ra, tiểu Đáp ứng ở cách vách đã đi tới, đứng ở cửa gọi cô.

"Vào đi." Tô Vân Khê tùy ý nói.

Nữ nhân trong hậu cung xinh đẹp có, mà mấy kẻ không xinh đẹp cũng có, nhưng vị trước mặt quả thực là một mỹ nhân.

Một đôi lông mày màu khói trông như cau mày nhưng lại không phải đang cau mày, một đôi mắt tròn như hai viên thuốc, chỉ cần cứ nhìn người nhẹ nhàng như vậy, hận không thể nhìn thấu tận xương tủy.

"Đúng là tỷ tỷ lợi hại, trong cung điện này rất nhiều người, nhưng ít ai có thể sánh bằng tỷ." Giọng nói của tiểu mỹ nhân cũng rất dễ nghe, giống như tiếng chim hoàng anh đang hót.

Với tính tình thường ngày của Tô Vân Khê, nhất định sẽ cười ngạo nghễ khi có kẻ tâng bốc cô như thế, nhưng hôm nay lại chỉ cười nhẹ, mời nàng ta uống trà.

Tô Vân Khê nhìn nàng ta đầy ẩn ý,

đẩy tách trà Bích Loa Xuân tới trước mặt nàng ta, cười ngâm ngâm nói: "Muội muội cũng thích uống trà này à, thật trùng hợp."

Tiểu Đáp ứng không biết tại sao, chỉ cười nói: "Tỷ tỷ, đồ vật ở đây đều là đồ tốt."

Tô Vân Khê nhìn nàng ta bưng tách trà lên, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt tách trà tráng men hồng, đẹp cực kỳ.

Bích Loa Xuân thượng hạng, nàng ta còn chưa để chạm vào môi mình đã bỏ xuống.

“Hôm nay ta hơi bận, không giữ muội muội ở lại nữa.” Cô trực tiếp đuổi người đi.

Nụ cười trên mặt tiểu Đáp ứng cứng lại, ngưng tụ ở khóe môi, trông thật đáng thương.

Tô Vân Khê nhìn căn phòng trở nên yên tĩnh, ngồi ở trước gương đồng, nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo.

Khang Hi triệu cô đến thị tẩm.

Cô không thể kháng chỉ được.

Nguyên chủ đắc tội với các phi tần trong hậu cung thì còn có thể chống chịu được, nếu cô lại đắc tội Khang Hi.

Nơi này sẽ không còn có chỗ cho cô dung thân nữa.

Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ kỹ về bối cảnh của nguyên chủ là gì, lại dám quậy đυ.c vũng nước sâu của Tử Cấm Thành như thế này.