Chương 10: Là chính miệng cậu nói Miêu Diệu Diệu không phải bạn gái cậu

Thẩm Kiều Ngôn ném tay cậu ta ra, không có tạm dừng tiếp tục đi về phía trước: “Tìm cậu ấy hỏi chút chuyện, cậu nghe ai nói.”

“Hiện tại đúng lúc vào trường, có rất nhiều ánh mắt, các cậu nói một phút, toàn bộ Kinh Xuyên đều biết, hơn nữa, hoa khôi cùng giáo thảo đứng chung, náo nhiệt làm sao.”

Thẩm Kiều Ngôn vô ngữ, khóe miệng run rẩy.

Trường học ngoại trừ có tiền, đặc điểm lớn thứ hai là học sinh thích bát quái, vừa có tiền lại nhà rỗi, lập ra diễn đàn quỷ quái, bình chọn hoa khôi giáo thảo gì đó, mọi chuyện đều có thể bị phóng đại lên trời.

Sớm muộn gì cũng đen.

Thái Hãn Vũ rất phù hợp với kiểu học sinh thích bát quái ở trường học, tiếp tục hỏi: “Cậu tìm hoa khôi hỏi cái gì?”

“Không liên quan đến cậu.” Thẩm Kiều Ngôn trả lời.

Thái Hãn Vũ cùng anh coi như có duyên phận, hai người từ nhỏ đã quen nhau, ban đầu là bởi vì đánh nhau, sau đó Thái Hãn Vũ bắt đầu dính đến anh, mãi cho đến hiện tại, xem như là một trong số bạn ít ỏi của anh.

“Không phải sao, cậu đã có Diệu Diệu, chẳng lẽ còn coi trọng hoa khôi?” Thái Hãn Vũ vuốt cằm, “Hoa khôi xác thật đẹp hơn một chút so với Diệu Diệu, nhưng ngực cậu ấy không có lớn bằng Diệu Diệu nha.”

“Mắt cậu mù sao? Giang Mộ Tình đẹp hơn so với Miêu Miêu?” Thẩm Kiều Ngôn mặt lạnh lùng nhìn cậu ta phun nọc độc, “Muốn tớ lấy axit xịt vào mắt cậu hay không?”

Thái Hãn Vũ biết Thẩm Kiều Ngôn thực sự có khả năng làm được, dù sao chỉ cần dính đến ba chữ Miêu Diệu Diệu, Thẩm Kiều Ngôn chính là biếи ŧɦái.

Thẩm Kiều Ngôn quay đầu sang một bên, vẻ mặt tối tăm, “Về sau không được bình luận vẻ bề ngoài của cô ấy, bằng không…”

“Bằng không cậu sẽ đào mắt tớ, mỗi lần đều uy hϊếp như vậy, đã biết đã biết.” Thái Hãn Vũ không sao cả xua xua tay.

Tất nhiên cô ấy ở đây chính là Miêu Diệu Diệu, Thẩm Kiều Ngôn không thể chịu đựng người khác xoi mói Miêu Diệu Diệu, ai cũng không được.

Thái Hãn Vũ chính là miệng tiện, luôn thích nói một số thứ, Thẩm Kiều Ngôn cảnh cáo cũng không phải lần một lần hai, đã thành thói quen. Cũng may mắn Thái Hãn Vũ đối với Miêu Diệu Diệu nửa điểm cũng không quan tâm, bằng không vô số lần cảnh cáo đã sớm thành hiện thực.

Thái Hãn Vũ cùng anh nói: “Ai, lần trước tớ tổ chức sinh nhật, tớ có một bạn học trung học coi trọng Diệu Diệu, đối với cậu ấy… Có ý tứ.”

Thẩm Kiều Ngôn nhíu mày.

“Hỏi tớ cậu ấy có bạn trai hay chưa, tớ nói không có.”

Thẩm Kiều Ngôn mặt lạnh xuống, lẳng lặng chăm chú nhìn, so với mùa đông không khác là bao.

Thái Hãn Vũ nhìn anh như vậy thì vui vẻ: “Cậu trừng tớ làm gì, là chính cậu nói Miêu Diệu Diệu không phải bạn gái cậu, cậu thậm chí còn không thừa nhận có tình cảm với cậu ấy, người ta hỏi cậu ấy có bạn trai chưa, tớ không thể nói là cậu được?”

“Sau đó thì sao?” Thẩm Kiều Ngôn chịu đựng hỏi.

Thái Hãn Vũ cong mắt nói: “Sau đó, người bạn ấy hởi tớ phương thức liên lạc của Diệu Diệu.”

Thẩm Kiều Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Cậu cho?”

Thái Hãn Vũ làm bộ không nghe thấy vấn đề, sờ sờ đầu, “Ồ, hôm nay thời tiết không tồi, hình như tớ học lớp ba, sắp vào học rồi, phòng học tớ không ở đây, tớ phải trở về lớp.”

“Cậu…”

Thẩm Kiều Ngôn vừa mở miệng, chuông vào học thật đúng lúc vang lên.

Thái Hãn Vũ chạy nhanh.



Giữa trưa, tan học buổi sáng

Thái Hãn Vũ ngáp một cái, duỗi người, cầm bình giữ ấm chuẩn bị đi lấy nước ấm.

Cậu ta mới vừa bước ra khỏi phòng học, ở ngã rẽ địa, đã bị người khóa cổ, áp lên tường.

“Ngọa tào!” Thái Hãn Vũ đẩy người ra, “Trước công chúng, cậu muốn mưu sát?”

Người này không thể nghi ngờ chắc chắn là Thẩm Kiều Ngôn.

Học sinh lớp khác tò mò nhìn vẻ mặt hai người bọn họ.

Thẩm Kiều Ngôn tính tình lạnh lùng không cảm thấy có chuyện gì, nhưng Thái Hãn Vũ bị áp đảo, quá mất mặt.

Cậu ta túm Thẩm Kiều Ngôn đến chỗ lấy nước.

Thẩm Kiều Ngôn nói: “Người bạn trung học kia của cậu là ai.”

Thái Hãn Vũ đoán liền biết có chuyện gì, còn không phải có người coi trọng tiểu thanh mai sao, giống như bị đào phần mộ tổ tiên… Không! Đào mộ tổ tiên cũng chưa tức giận như vậy.

“Cậu không quen.”

“Vô nghĩa.”

Anh quen biết còn hỏi?

Thái Hãn Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Tớ còn chưa thành cao thủ.”

“Tớ giúp cậu.”

Thái Hãn Vũ lại nghĩ nghĩ, nói: “Trang phục mới xuất bản còn chưa có tiền mua.”

“Tớ mua cho cậu.”

Thái Hãn Vũ còn muốn tiếp tục xảo trá: “Tớ…”

Thẩm Kiều Ngôn không muốn nghe, anh xoay người muốn đi, nói: “Tớ trực tiếp trộm số đi tra, so với hỏi cậu còn nhanh hơn.”

“Ai ai ai.” Thái Hãn Vũ ngăn anh lại, nói: “Tớ nói cho cậu không phải được rồi sao.”

Trong lòng nói thầm, mẹ kiếp, cậu ấy là hacker ghê gớm a.

Thái Hãn Vũ nói: “Cậu ta tên Triệu Triết, yên tâm, phương thức liên lạc tớ còn chưa cho, nửa chữ cũng chưa lộ ra, tớ còn nhắc đến bên cạnh Diệu Diệu có một vị trúc mã bá đạo, đủ ý tứ chưa?”

“Vớ vẩn.”

“Cái cậu quan tâm sẽ bị loạn.”

Vừa dứt lời, một vài nam sinh cãi cọ ồn ào đi vào, rõ ràng đi tới lấy nước ấm.

Thẩm Kiều Ngôn hỏi xong, lười cùng cậu ta nói chuyện, đang muốn đi, liền nghe thấy một nam sinh trong đó nói: “Hôm nay cậu thật sự tính toán thổ lộ với hoa khôi lớp hai?”

Cái kia diễn đàn này đúng là gặp quỷ, chọn xong hoa khôi của trường còn chọn thêm hoa khôi của lớp, không khéo, Diệu Miêu Diệu Diệu chính là hoa khôi lớp hai.

Thẩm Kiều Ngôn dừng lại bước chân.

Thái Hãn Vũ cũng sửng sốt, này này, đều là bạn học cùng lớp cậu ta, nếu đánh nhau cậu ta nên giúp ai?

“Đi, làm gì không đi, tớ đã suy nghĩ rất nhiều ngày.” Nam sinh muốn thổ lộ nói.

Một nam sinh khác vỗ vỗ hắn, cười nói: “Trước tiên chúc cậu thành công.” Vừa thấy Thái Hãn Vũ cũng ở chỗ này, “Lão Thái, cậu nhiều ý đồ xấu, giúp Cảnh Thụy nghĩ ra chủ ý.”

Thái Hãn Vũ: “…”

Chủ ý? Chủ ý gì? Cho các ngươi chuẩn bị quan tài trước, lão đại nghe thấy có người coi trọng còn hận không thể đi đánh người, các ngươi còn nghênh ngang đi thổ lộ, sợ là đến nhặt xác.

Thái Hãn Vũ vẻ mặt không đành lòng, nói: “Tớ cảm thấy cậu vẫn không nên thổ lộ.”

Trần Cảnh Thụy khó hiểu: “Vì sao?”

Lại có một nam sinh mở miệng, nói: “Đừng nghe lão Thái, Cảnh Thụy, cậu muốn đi liền đi, qua thôn có cửa hàng, bị cự tuyệt cũng không lỗ, Miêu Diệu Diệu xinh đẹp, so với hoa khôi lớp chúng ta đẹp gấp mười lần, khuôn mặt cùng dáng người kia, một đôi mắt phóng điện, bị cậu ấy cự tuyệt cũng là vinh hạnh.”

Khi thấy họ nói quá mức, Thái Hãn Vũ thoáng nhìn nắm tay Thẩm Kiều Ngôn, ám đạo không tốt, vội vàng đem Thẩm Kiều Ngôn đẩy đi ra ngoài.

“Lão đại, nội quy trường học Kinh Xuyên rất nghiêm, cậu ngàn vạn lần đừng ở trường học động thủ!” Thái Hãn Vũ nhắc nhở nói.

Thẩm Kiều Ngôn quay đầu lại nhìn cậu ta, ánh mắt nặng nề: “Cậu cảm thấy tớ sẽ động thủ?”

“Nói nhảm! Quen biết cậu nhiều năm như vậy, tớ còn không hiểu cậu sao? Cậu rõ ràng sinh khí, muốn đề đao đi chém người. Tớ chỉ khuyên cậu đừng ở trường học đánh người, bọn họ đều là công tử có tiền quyền thế, chúng ta có thể giở trò ở chỗ khác.”

Hai người bọn họ từ tiểu học đã biết nhau, Miêu Diệu Diệu từ nhỏ thuộc loại xinh đẹp điển hình, EQ rất cao, vẻ ngoài tự nhiên, tính cách lại mềm mại, mặc kệ nam hay nữ cũng không chán ghét.

Cậu ta còn nhớ rõ lần đầu tiên có người cùng Miêu Diệu Diệu thổ lộ, Thẩm Kiều Ngôn ở trường học đấm tay vào tường, mấy năm nay cậu ta không biết giúp anh giải quyết bao nhiều người theo đuổi Miêu Diệu Diệu, còn có thể không hiểu biết anh muốn làm gì sao?

“Tớ đã đáp ứng với cô ấy, sẽ không động thủ, cô ấy không cho phép tớ làm.” Trong cổ họng Thẩm Kiều Ngôn phát ra tiếng cười, khàn khàn, làm người nghe xong không rét mà run, “Hơn nữa, Trần Cảnh Thụy? Hắn không xứng.”

“Được rồi, không xứng liền không xứng, nhưng Miêu Diệu Diệu càng lớn càng hấp dẫn, cậu lại không biểu thị công khai chủ quyền, ong bướm đuổi theo là rất bình thường.” Có loại bạn tốt tính cách vặn vẹo như vậy, Thái Hãn Vũ rất buồn rầu, “Tớ hỏi cậu rốt cuộc có yêu Miêu Diệu Diệu không?”

Thẩm Kiều Ngôn hỏi lại: “Yêu là gì?”

Thẩm Kiều Ngôn không hiểu, trên đời không có thứ này, ở trong mắt anh, cái gọi là tình yêu, cái gọi là hôn nhân, đều buồn cười giống như trò chơi, có người còn có thể tàn nhẫn với huyết thống, trên thế gian này không có quan hệ nào đủ bền chắc.

“Đừng đi theo tớ.”

Nói xong, anh đi thẳng về phía trước, một chân đi lên tầng 5, lưu lại một bóng dáng.

Anh không tin không bị thương tổn.

Nhưng Miêu Diệu Diệu chỉ có thể là của một mình anh, cô là điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Điểm này, không có người có thể thay đổi.