Chương 15: Anh Kiều Ngôn vĩnh viễn tốt nhất

Giang Mộ Tình nghẹn một bụng lời muốn nói với Miêu Diệu Diệu, lại sợ cuối tuần quấy rầy Miêu Diệu Diệu ngủ nướng, thẳng đến giữa trưa mới gọi điện thoại qua.

“Diệu Diệu? Cậu dậy chưa?”

“Dậy rồi… Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

Miêu Diệu Diệu đã sớm tỉnh, nhưng cơ thể không khoẻ, nằm ở trên giường cùng Giang Mộ Tình trò chuyện.

“Tớ muốn nói xin lỗi cậu, tớ thật sự không phải cố ý lỡ miệng, sau đó Thẩm Kiều Ngôn còn chặn cửa, muốn bức cung, tớ nửa chữ cũng không nói, tâm khẳng định hướng về cậu!”

Miêu Diệu Diệu cười một cái, ngữ khí uể oải: “Không có việc gì, lớp trưởng đã nói với tớ, cậu uống say, tớ không trách cậu.”

Giang Mộ Tình cũng nghe ra cô có chút không thoải mái, không còn sức sống như trước kia, cô quan tâm nói: “Diệu Diệu, cậu không sao chứ? Là bị bệnh sao? Là ai khi dễ cậu? Sao lại nói chuyện yếu ớt như vậy?”

“Không sinh bệnh, chỉ là bà dì đến, tớ đau bụng kinh, cơ thể không quá thoải mái… Nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”

Miêu Diệu Diệu có tật xấu đau bụng kinh, lúc này bà dì đến thăm tra tấn cô như chết đi sống lại.

“Đau bụng kinh, cuối tuần dì không ở nhà sao? Nếu không tớ qua chăm sóc cậu, vừa lúc cùng cậu nói chuyện, cậu cũng có thể phân tán lực chú ý.”

“Không quan trọng…”

“Cạch”, cửa phòng bị người đẩy ra, Thẩm Kiều Ngôn mở cửa bước vào, anh đứng ở cạnh cửa, trong tay cầm một cái ly.

Thẩm Kiều Ngôn đứng ở chỗ đó nhìn Miêu Diệu Diệu giống như con mèo con, đôi môi mất hết màu sắc, mảnh mai đáng thương, trái tim anh đau như bị cắt ra.

“Có muốn uống thuốc giảm đau hay không?”

Miêu Diệu Diệu lắc đầu, suy yếu nói: “Anh Kiều Ngôn, không cần.”

“Vậy uống chút trà gừng.”

Anh nấu đường đỏ trà gừng, nâng cô dậy đút cho cô uống.

Miêu Diệu Diệu uống mấy ngụm, khuôn mặt nhăn lại nhỏ giọng nói: “Em không uống, hương vị quá tệ.”

Thẩm Kiều Ngôn đặt cái ly xuống, “Hôm nào đưa em đến bệnh viện trung y, kê vài đơn thuốc, để em bồi dưỡng cơ thể.”

“Không cần, thuốc bắc rất đắng.” Miêu Diệu Diệu lẩm bẩm nói.

“Khỉ thật.”

Đôi lông mày Thẩm Kiều Ngôn nhíu lại, anh không có biện pháp với cô.

Anh cởi giày lên giường, nằm cạnh cô, ôm cô từ phía sau, lòng bàn tay to rộng chậm rãi xoa bụng nhỏ.

Giang Mộ Tình nghe thấy Thẩm Kiều Ngôn nói, hai người bọn họ ở cùng nhau, cô cũng biết không thích hợp, nói: “Diệu Diệu, Thẩm Kiều Ngôn đang ở bên cạnh cậu à? Có cậu ấy chăm sóc cậu, tớ không đi nữa, tớ ở đấy cũng không thuận tiện, khi nào đi học tớ mời cậu uống trà sữa.”

“Ừm, hẹn gặp ở trường học, tạm biệt…”

Cúp điện thoại, Thẩm Kiều Ngôn kêu: “Miêu Miêu.”

“Hả?”

Ánh mắt Miêu Diệu Diệu chuyển về phía anh, giây tiếp theo đôi môi cô bị hôn, anh ngậm lấy cánh môi cô tinh tế mυ"ŧ vào, từng chút từng chút thâm nhập vào trong miệng cô, tại địa điểm hai người đều quen thuộc, ở trên giường hoan ái, hôn sâu.

Thẳng đến khi đôi môi Miêu Diệu Diệu sưng đỏ, gương mặt đỏ bừng, Thẩm Kiều Ngôn mới thả cô ra để cô tự do hô hấp.

Anh xoa bụng nhỏ, thấp giọng hỏi: “Còn đau sao?”

“Tốt hơn rồi.” Miêu Diệu Diệu nằm trong lòng ngực anh, nghịch lắc tay của mình, “Mỗi một lần em đến kỳ anh đều tính đặc biệt chuẩn.”

Trước tiên chuẩn bị đường đỏ cho cô, đồ ăn vặt, trái cây, không cho cô ăn đồ lạnh, ở bên người xoa bụng cho cô, đến cô còn không nhỡ rõ, cũng không biết làm sao anh nhớ được.

Giống như… Lần đầu tiên tới kỳ kinh nguyệt vậy.

“Hơn nữa mỗi lần đến kỳ an toàn, anh làm đặc biệt hung dữ.” Miêu Diệu Diệu nhỏ giọng nói thầm.

Thẩm Kiều Ngôn cắn một ngụm lên mặt cô, trầm giọng nói: “Có phải cảm thấy đến kỳ sinh lý anh không thu thập được em?”

Cô gái lá gan nhỏ, bị đe dọa lập tức co rụt lại.

Thẩm Kiều Ngôn ôm chặt lấy cô, bàn tay rộng vuốt ve tóc cô, dỗ dành nói: “Ngoan, ngủ đi, tỉnh ngủ anh mua kẹo bông gòn cho em ăn.”

“Còn muốn uống trà sữa.”

Thẩm Kiều Ngôn nhẹ giọng nói: “Em muốn cái gì anh đều mua cho em, Miêu Miêu vui vẻ là được.”

Anh Kiều Ngôn của cô, lãnh đạm hoặc nhiệt tình, thân cận hoặc xa cách, vẫn luôn dành cho cô sự dịu dàng ôn nhu nhất.



Một tuần sau.

Bầu trời hơi mơ hồ, mây đen cuồn cuộn kích động, rồi lại không giống điềm báo trời mưa, có lẽ sắp vào hè.

Hôm nay là ngày họp phụ huynh sau khi có kết quả thi.

Miêu Diệu Diệu đứng ở trước bảng tìm tên của mình, tuy nói không tốt, nhưng ít ra không phải đội sổ, xem ra eo sắp bị anh Kiều Ngôn chặt đứt, cũng không phải vô dụng, đề anh đoán trúng, ôn tập trọng điểm, tất cả đều có trong kỳ thi.

“Woa Tinh Trạch trước sau vẫn ưu tú, đứng trong top 10.” Bên cạnh là giọng nói Giang Mộ Tình hoa si.

Thi Ưu Phàm nói: “Cậu là hoa khôi sao lại hoa si như vậy, cậu nhìn Diệu Diệu đi, thành tích của Thẩm Kiều Ngôn cậu ấy còn không thèm xem.”

“Thẩm băng sơn thành tích có cái gì đáng xem, cậu ấy là học thần, luôn đứng thứ nhất, chỉ cần liếc mắt lên cao không phải được rồi sao, không xem cũng biết. Hơn nữa, hoa khôi sao không thể hoa si?”

Giang Mộ Tình ai oán nhìn Miêu Diệu Diệu, nói: “Hai chúng ta không phải cùng nhau thức đêm đọc tiểu thuyết sao? Không phải cùng nhau đi dạo phố uống rượu sao? Sao lần này cậu thi lại tốt hơn tớ?”

Thi Ưu Phàm cười: “Cậu ấy có bắp đùi đứng nhất nhất tỉnh, các cậu không giống nhau, cậu vẫn nên nghĩ xem họp phụ huynh hôm nay phải làm thế nào.”

Giang Mộ Tình nắm tay nói: “Chờ tớ ngủ với Tinh Trạch, chuyện thứ nhất chính là bảo cậu ấy bổ túc cho tớ.”

“Tớ đi tìm anh Kiều Ngôn , chúc cậu mộng tưởng hão huyền sớm thành hiện thực.”

Miêu Diệu Diệu xua xua tay, nhảy nhót liền đi.

Cô đi vào phòng học lớp 1, ngựa quen đường cũ, ngâm nga bài hát.

“Bạn học Thẩm, số điện thoại cậu đưa cho giáo viên, không liên lạc được.”

Vừa đến cửa phòng học, Miêu Diệu Diệu liền nghe thấy một câu như vậy, âm điệu trong miệng đột nhiên im bặt, cô dừng lại bước chân.

Hôm nay là ngày họp phụ huynh,…

Giọng Thẩm Kiều Ngôn mát lạnh trống trải ở trong phòng học có vẻ lạnh lùng, anh bình tĩnh nói: “Tớ cũng không gọi được.”

Đã quen với kiểu câu hỏi này, Thẩm Kiều Ngôn trả lời ngắn gọn nhanh chóng, trong giọng nói bình tĩnh không chút nào ảnh hưởng.

“Giáo viên hiện tại không thể liên hệ với cha mẹ cậu, cậu còn phương thức liên hệ khác không?”

Thẩm Kiều Ngôn giống như nghe được chuyện cười, yết hầu anh tràn ra một tiếng cười, lại bị anh đè ép xuống, hòa hoãn nói: “Giáo viên cũng không liên hệ được.”

Những cuộc nói chuyện thế này thường được Thẩm Kiều Ngôn trình diễn trên người giáo viên.

Miêu Diệu Diệu không đợi nghe xong, liền xoay người xuống lầu.

Cô một đường chạy đến rừng cây nhỏ, đi đến dưới gốc cây Thẩm Kiều Ngôn thường xuyên nằm.

Miêu Diệu Diệu sờ mặt, có chút nóng lên, cùng Thẩm Kiều Ngôn ở dưới gốc cây này đã làm, cô không quá thích tới, tưởng tượng đến những ký ức đó mặt cô liền đỏ.

Nhưng cô biết, anh sẽ đến nơi này.

Cô từ trong cặp sách lấy ra giấy bút, xé một tờ giấy trong cuốn sách, viết xuống một câu.

Cây này cũng không có lỗ thủng, giống như đang còn nhỏ, cô tạm chấp nhận đem tờ giấy dán ở trên thân cây.

Mới vừa dán xong, điện thoại Miêu Diệu Diệu vang lên —— mẹ.

“Bảo bối, con ở đâu? Mẹ đến họp phụ huynh cho con, giáo viên nói rằng không nhìn thấy con, con đang ở đâu?”

Miêu Diệu Diệu nói: “Mẹ, người ở phòng học chờ con, con lập tức đến ngay.”

Cô nói xong liền cúp máy, sau vài giây, lúc cô vừa mới cúp điện thoại, sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh: “Miêu Miêu?”

Miêu Diệu Diệu hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, nói: “Anh Kiều Ngôn, sao anh đến đây nhanh như vậy.”

Trước đây họp phụ huynh anh không có người lớn đến dự không phải đều bị giáo viên tóm lại nói một thời gian dài sao.

Thẩm Kiều Ngôn phiền muộn, kéo cà vạt, nói: “Đang đợi anh?”

Vốn muốn ở chỗ này chờ Thẩm Kiều Ngôn, cùng anh nói nói mấy câu, nhưng me cô đang đợi, vì vậy cô không có thời gian nói chuyện với Thẩm Kiều Ngôn.

Cô nói: “Anh, em phải đi tìm mẹ trước, chờ về nhà lại cùng anh nói.”

Miêu Diệu Diệu nhón chân, túm cổ áo đem đầu anh kéo thấp xuống một chút, môi mỏng dán lên môi anh, giống như một trận gió xâm nhập, mềm mại động lòng người, sau đó cô thở một hơi liền chạy đi.

Cô đi rồi, Thẩm Kiều Ngôn mới thấy tờ giấy cô dán ở trên cây —— Anh Kiều Ngôn luôn vĩnh viễn tốt nhất!

Thẩm Kiều Ngôn sờ soạng khóe miệng, tất cả phiền muộn trở thành hư không, anh khẽ cười nói: “Đồ ngốc.”

Chỉ có cô, nhạy bén biết cảm xúc của anh, sẽ để ý anh vui hay buồn, sẽ dùng phương pháp ấu trĩ vụng về dỗ anh vui vẻ.

Miêu Miêu của anh mới là tốt nhất.