Ngoại truyện 2: Nụ hôn đầu tiên: Trong mơ giải khát 3

Vừa tờ mờ sáng, Miêu Tịnh nghe thấy tiếng lạch cạch, bà còn tưởng rằng có trộm, vội vàng đứng dậy xem xét, kết quả thấy con gái ngốc ở trong bếp nhào bột mì.

Miêu Tịnh dựa vào khung cửa, cười vui mừng: “Con yêu, dậy sớm như vậy làm bữa sáng cho mẹ sao? Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây à, con định làm món gì?”

Con gái tuy không đủ thông minh, nhưng lại có năng lực rất mạnh, nấu ăn, thủ công, nghệ thuật, đều có thể dẫn đầu.

“Ách…” Cô gái nhỏ quay đầu đột nhiên thấy Miêu Tịnh, có một loại cảm giác yêu sớm bị bắt gặp, cả người lập tức đỏ ửng, ấp úng nói: “Con làm bánh bao cho anh Kiều Ngôn…”

Hóa ra không phải làm cho mẹ?

Miêu Tịnh tự mình đa tình, nói: “Sao lại đột nhiên muốn làm bánh bao cho Kiều Ngôn?”

“Anh ấy… Anh ấy gần đây học tập vất vả, con muốn anh ấy ăn uống tốt hơn.” Miêu Diệu Diệu khẩn trương nói.

Miêu Tịnh cũng từng là thiếu nữ hoài xuân, nhìn biểu tình của con gái, còn có thể không nhìn ra một chút tâm tư nhỏ này sao?

Tuổi này rung động hết sức bình thường, Miêu Tịnh coi như không biết.

Miêu Tịnh nhìn tay chân con gái lanh lẹ, nói: “Con yêu, con học nấu ăn từ khi nào?”

Ngay khi mẹ vừa hỏi, Miêu Diệu Diệu nhớ ra lúc trước cô muốn học nấu cơm, cũng là vì nghe bác sỹ nói dạ dày Thẩm Kiều Ngôn không tốt, đó là di chứng của việc bữa đói bữa no của anh khi còn nhỏ, vì vậy cô muốn học để bồi dưỡng cơ thể cho anh.

“Con mới học, là do con thông minh.”

Khoảng tám giờ, Miêu Diệu Diệu cầm bánh báo nóng hổi cùng cháo bốc khói nghi ngút gõ cửa nhà Thẩm Kiều Ngôn.

Gõ một tiếng, không phản ứng, Miêu Diệu Diệu lại gõ thêm vài cái.

Cửa bị người kéo ra một chút, mang theo gió lạnh, lộ ra khuôn mặt tuấn tú băng giá của Thẩm Kiều Ngôn, mắt anh vẫn chưa nhấc nên nổi, lạnh lùng nói: “Đến đây sớm như vậy làm gì?”

Miêu Diệu Diệu bị dọa sửng sốt, ủy khuất nói: “Miêu Miêu tới đưa bữa sáng cho anh.”

Thẩm Kiều Ngôn lúc này mới ngẩng đầu, vừa thấy là cô, tất cả lạnh lẽo toàn bộ rút đi, nói: “Anh không phải đối với em…”

Anh còn tưởng Chu Vãn Tuệ sáng sớm tinh mơ chạy tới đây, mới tức giận.

“Vào trước đi.”

Anh nên đưa cho cô một cái chìa khóa, Thẩm Kiều Ngôn nghĩ như vậy.

Miêu Diệu Diệu vào cửa đặt bữa sáng xuống, nhón chân sờ soạng cái trán của anh nói: “Anh vừa rồi hung dữ có phải bị bệnh không? Hay ngủ không ngon? Sắc mặt rất khó coi.”

Cô gái nhỏ vừa tắm rửa xong, mùi thơm từ cơ thể cô điên cuồng len lỏi vào hô hấp của anh, anh ngửi được hương vị thơm ngọt tỏa ra từ cơ thể cô, làm người ta thèm nhỏ dãi.

Anh bây giờ là chàng thiếu niên phát dục, đang thời kì nở rộ, cô gái nhỏ kiều diễm ướŧ áŧ, bọn họ không còn là trẻ con, Thẩm Kiều Ngôn hiểu rõ, anh hiểu thế nào là nam nữ, cái gì gọi là… tìиɧ ɖu͙©.

Từ lần đầu tiên gặp mộng xuân, Miêu Diệu Diệu liền trở thành đối tượng trong giấc mơ của anh, trước khi cô gõ cửa năm phút, anh còn ở trong mộng quan hệ với cô.

Thẩm Kiều Ngôn khàn khàn nói: “Không có.”

Hiện tại trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không khí tản ra mùi hormone đến cực điểm, sắc mặt Miêu Diệu Diệu tăng dần theo độ ấm, thẳng đến khi biến thành màu hồng phấn thẹn thùng mê người, làm Thẩm Kiều Ngôn không ngăn cản được.

Anh cúi người, từ từ tiến lại gần khuôn mặt cô gái nhỏ.

Cô cắn môi nói: “Anh…muốn làm cái gì?”

Khi còn học tiểu học, Miêu Tịnh không cho phép hai người quá thân thiết, bọn họ đã rất lâu không hôn…

Anh không phải muốn hôn, hôn cô chứ?

“Miêu Miêu cảm thấy anh muốn làm gì?”

Anh không hay cười, ngẫu nhiên phạm quy cười rộ lên, Miêu Diệu Diệu cũng là lần đầu tiên thấy trên mặt anh xuất hiện biểu tình xấu xa cùng ái muội như vậy, tim cô muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, xấu hổ tránh thoát khỏi ánh mắt của anh.

Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, hô hấp nóng bỏng chồng lên nhau, chóp mũi áp vào nhau, môi chuẩn bị hôn lên…

Cửa Thẩm gia lại một lần bị gõ vang lên.

Hai tiếng “Cốc cốc” làm Miêu Diệu Diệu bừng tỉnh, cô lui về phía sau, khuôn mặt bạo hồng nói: “Em đi mở cửa.”

Cửa vừa mở ra, Vãn Tuệ đứng ở nơi đó, trên tay cũng xách theo bữa sáng.

Thẩm Kiều Ngôn bị phá hỏng chuyện tốt, nhìn thấy Vãn Tuệ, càng không vui, nói: “Cậu tới sớm như vậy làm gì?”

Cùng một từ, cùng một giọng điệu.

Miêu Diệu Diệu xem như hiểu rõ cơn giận của anh nhắm vào ai.

Vãn Tuệ lúng túng nói: “Tớ muốn tới học sớm, thuận tiện mang bữa sáng cho cậu.”

Kết quả cô ấy thấy trên bàn cơm có bánh bao cùng cháo, vì thế càng thêm xấu hổ.

*

Ba người ăn thức ăn riêng của từng người.

Đôi đũa của Thẩm Kiều Ngôn toàn bộ quá trình chỉ kẹp bữa sáng Miêu Diệu Diệu làm.

Trong khi ăn, Chu Vãn Tuệ nói: “Hôm nay Diệu Diệu học cùng chúng ta sao?”

Miêu Diệu Diệu biết vì sao mình lại không thích Chu Vãn Tuệ, thật ra cô ấy không xấu, nhưng cô ấy thích Thẩm Kiều Ngôn, đây là nguyên nhân cô ghét nhất, cái gọi là học tập đều chỉ vì muốn tiếp xúc cùng Thẩm Kiều Ngôn, trong lòng Miêu Diệu Diệu rõ ràng, cho nên ngay từ đầu các cô đã đối đầu.

Cô ăn cháo, nói: “Không được, hôm nay em có hẹn với bạn học.”

Nghe vậy Thẩm Kiều Ngôn lập tức nhíu mày: “Hẹn ai? Sao ngày nào em cũng có hẹn vậy?”

Chu Vãn Tuệ vui vẻ, cô ấy cũng không muốn bị Miêu Diệu Diệu quấy rầy, nói: “Diệu Diệu còn nhỏ, thích đi chơi, dạo phố cùng bạn bè là chuyện bình thường, cậu là anh, cũng đừng quản nhiều như vậy.”

Thẩm Kiều Ngôn cau mày, anh đáp ứng học cùng Chu Vãn Tuệ cũng là vì có ơn với Chu Đức, mấy ngày nay cùng nhau học, anh lúc trước không nhận ra bởi vì anh cũng không bận tâm, trước nay tính tình anh không kiên nhẫn, ôn nhu với con gái.

Tất cả sự dịu dàng, kiên nhẫn của anh đều dành cho Miêu Diệu Diệu.

Chu Vãn Tuệ không nói gì sai, nhưng nói quá nhiều, sẽ tốt hơn nếu Chu Vãn Tuệ nói ít đi, vậy mà cô ấy còn thích tìm để tài nói chuyện, ở trong mắt anh, cô ấy không khác gì một con ếch xanh ồn ào.

Con gái nói nhiều, anh chỉ có thể chịu đựng Diệu Diệu.

Anh đang chuẩn bị mở miệng, liền nghe Miêu Diệu Diệu nói: “Em không nhỏ, em đã qua sinh nhật mười bốn tuổi rồi.”

“Còn có, tuy rằng em gọi anh ấy là anh trai, nhưng em không phải em gái của anh ấy.” Cô ăn xong bát cháo trắng, đem chén đũa buông nói: “Anh trai, em đi trước.”

Cô đứng lên, Thẩm Kiều Ngôn giữ chặt tay cô, không nói chuyện, khuôn mặt xụ xuống không muốn cho cô đi.

Miêu Diệu Diệu đọc hiểu ánh mắt của anh, cô cười, đôi mắt cong lại ngọt ngào, cô nhét cái gì đó vào trong tay anh, ở bên tai anh nói: “Hẹn Tình Tình cùng lớp trưởng, chờ Miêu Miêu trở về mang quà cho anh trai.”

Nhìn cô từ góc độ như vậy, chỉ cần cô tươi cười cũng đủ để anh ấm lòng, anh chỉ cần thoáng nghiêng đầu là có thể hôn lên sườn mặt cô.

Vì thế, Thẩm Kiều Ngôn hơi nghiêng đầu, môi mỏng làm bộ lơ đãng cọ qua gương mặt cô, giống như đang hôn môi cô, nhìn mặt cô dần dần phiếm hồng.

Tâm tình Thẩm Kiều Ngôn tốt hơn một chút, “Đi đi.”

Miêu Diệu Diệu thẹn thùng rút tay ra, chạy chối chết ra cửa đổi giày.

Thẩm Kiều Ngôn nhéo đồ vật trong tay mình, là tờ giấy, nháy mắt hiểu ý Diệu Diệu.

“Hai người…”

Toàn bộ quá trình Chu Vãn Tuệ đều bị làm lơ, cô ấy kinh ngạc nhìn hai người, cảm thấy giống như có chỗ nào không thích hợp, không khí này, tình cảm, sự thân mật khăng khít… Nhưng không có chỗ nào không đúng cả, ít nhất hai người bọn họ cũng không làm ra hành vi khác thường.

Con gái là động vật nhạy cảm, Chu Vãn Tuệ nhận ra hai người kia không giống bình thường, cô ấy thử nói: “Kiều Ngôn, Diệu Diệu đối với cậu mà nói, là… Rất quan trọng với cậu đúng không?”

Thẩm Kiều Ngôn nhìn cô ấy, không trả lời, anh không có nghĩa vụ phải nói với một người râu ria, Miêu Miêu là thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, thứ quý trọng nhất, không ai được phép cướp cô đi.

Từ trong ánh mắt anh, Chu Vãn Tuệ xem như hiểu, anh là núi, mà còn là một ngọn núi cao sớm đã có người leo lên.

Có người nhanh chân đến trước, dựng trại đóng quân.