Ngoại truyện 2: Nụ hôn đầu tiên: Trong mơ giải khát 6

Lần nào Cố Nham cũng hẹn gặp nhau ở quán bar Mị Sắc.

Buổi tối, Thẩm Kiều Ngôn đi vào phòng riêng 555.

5 là con số may mắn của Cố Nham, đây cũng là phòng độc quyền của Cố Nham.

Thẩm Kiều Ngôn đẩy cửa đi vào, bên trong có một vòng tròn người ngồi, cả nam cả nữ, ăn mặc hở hang, hít mây nhả khói, một số nam nữ hôn nhau, thậm chí còn sờ lẫn nhau.

Cố Nham ôm một người phụ nữ trong tay, đang uống rượu, thấy anh tới, kêu: “Tiểu Kiều, ngồi đi.”

“Đã nói rồi, không được gọi tôi là Tiểu Kiều.” Thẩm Kiều Ngôn lạnh nhạt nói.

Nghe có vẻ rất ẻo lả.

“Được được được, tôi sẽ gọi cậu là Thẩm Kiều Ngôn, đồ đâu? Máy chơi game sửa được rồi?”

Thẩm Kiều Ngôn ném máy chơi game trong va-li cho hắn, anh tìm một chỗ trống cách xa mọi người, nói: “Xong rồi.”

Cố Nham thích kết bạn mới mấy người có bệnh, máy chơi game này không phải của hắn, chủ nhân của chiếc máy chơi game này mắc chứng cuồng loạn, khi mất bình tĩnh sẽ đập phá đồ, lúc sau lại đau lòng máy chơi game, máy này sớm đã không còn được bán nữa.

Thẩm Kiều Ngôn giúp đỡ sửa lại.

Người đàn ông vừa chơi người phụ nữ ngẩng đầu lên, hắn nhìn về phía Thẩm Kiều Ngôn, nhìn kỹ nói: “Thẩm? Thẩm nào? Tớ chưa từng nghe qua ở Vân thị có nhà họ Thẩm.”

Thẩm Kiều Ngôn không sợ mà đón nhận tầm mắt hắn, nói: “Anh có chuyện gì?”

Trong vòng Cố Nham có quyền định đoạt, Cố Nham cười nói: “Bạn của tớ, cậu có cần phải nghe nói không?”

Người đàn ông kia không dám lỗ mãng với Cố Nham, nên im lặng.

Có người phụ nữ cũng tò mò đánh giá Thẩm Kiều Ngôn, kết bạn với Cố Nham, hiên ngang, bộ dạng anh tuấn, thái độ kiêu ngạo, mặt mày lạnh lùng, có tia tối tắm, ngồi ở kia, cái gì cũng không làm.

Mạnh Sắt thích kiểu con trai này.

Cô ta ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiều Ngôn, đưa cho anh một ly tequila, cười nói: “Thẩm Kiều Ngôn đúng không? Chị tên Mạnh Sắt, chị biết em.”

Thẩm Kiều Ngôn liếc mắt nhìn cô ta, trang điểm đậm, mặc một chiếc váy xẻ tà, ngực ít nhất cũng cỡ F, to như quả bóng rổ, quả bóng sắp rớt ra, trắng bóng hấp dẫn ánh mắt đàn ông có mặt ở đây.

Nhưng những người đàn ông đó, tuyệt không bao gồm Thẩm Kiều Ngôn.

Anh chỉ nhìn thoáng qua, cái loại cảm giác buồn nôn quay trở lại, anh dời ánh mắt, nhưng mùi nước hoa trên người phụ nữ này không tản đi, anh ngửi chỉ càng cảm thấy buồn nôn.

Cố Nham trêu đùa: “Đừng trêu chọc cậu ấy, cậu ấy vẫn là vị thành niên.”

“Cấp 2 hay cấp 3?” Mắt Mạnh Sắt sáng rực lên, cô ta dựa vào gần người Thẩm Kiều Ngôn hơn, cặρ √υ" gần như dán lên mặt anh, “Không phải vẫn còn là xử nam sao? Chị thích nhất trẻ vị thành niên!”

Tay chân cô ta không thành thật tiến về phía Thẩm Kiều Ngôn, sờ soạng đũng quần, còn chưa đυ.ng vào, đã bị Thẩm Kiều Ngôn giữ chặt tay, vẻ mặt anh nghiêm lại, người đầy sát khí, trở tay đẩy Mạnh Sắt ngã xuống ghế sô pha, sau đó đứng lên.

“Sao em lại thô lỗ như vậy?” Mạnh Sắt cử động cổ tay vừa bị nắm, lại nói: “Nhưng mọi người đều giống như em.”

Toàn bộ người trong phòng đều biết bạn bè của Cố Nham có tật xấu, có cá tính, cổ quái rất nhiều, có phần lập dị.

“Tôi đi trước.”

Thẩm Kiều Ngôn nói với Cố Nham, quay đầu rời đi.

Mạnh Sắt muốn đứng dậy, nhưng cổ tay bị đau, Cố Nham nhìn không thích hợp, cho Mạnh Sắt một ánh mắt, nói: “Các cậu tự chơi đi.”

Cố Nham đuổi theo, Thẩm Kiều Ngôn đã nôn vào thùng rác.

Cố Nham cau mày đi qua, đưa giấy cho anh nói: “Cậu không lẽ… Thích đàn ông sao?”

Mạnh Sắt không chỉ không xấu, nổi danh là bạch phú mỹ ở Vân thị, bị cô ta chạm vào một cái có thể nôn thành như vậy, Thẩm Kiều Ngôn từ vấn đề tâm lý biến thành vấn đề sinh lý?

Tâm lý anh có vấn đề, Cố Nham biết.

Thẩm Kiều Ngôn lau miệng nói: “Không.”

“Vậy em trai của cậu không sao chứ?”

Thẩm Kiều Ngôn không nói nên lời, sao cứ nhất định phải hỏi anh cái này.

“Không thích nói thì thôi, được rồi, anh gọi xe đưa cậu về nhà, thuận tiện đến nhà cậu nói chút chuyện về sinh lý.”

*

Thẩm Kiều Ngôn dùng chìa khóa cửa, đèn trong phòng lại sáng, Miêu Diệu Diệu ngồi ở trước TV, tay cầm nửa quả dưa hấu, trên TV đang chiếu chương trình tạp kỹ không liên quan.

Đã gần 11 giờ, cô vẫn chưa ngủ, còn ở trong nhà anh.

Nhìn thấy cô, Thẩm Kiều Ngôn nhớ tới chuyện hai ngày trước làm với cô, cô nhỏ như vậy, lại đơn thuần, tín nhiệm anh, thế nhưng anh lại là cầm thú, muốn xâm chiếm cô mọi lúc mọi nơi.

Anh cũng muốn chờ sau khi cô trưởng thành thì làm chuyện đó, nhưng du͙© vọиɠ của anh với cô không kiểm soát được.

Là anh có tội.

Diệu Diệu đặt dưa hấu xuống, ôm anh, nói: “Anh ơi, sao muộn như vậy anh mới về nhà, anh không ngoan!”

“Có việc, sao em còn chưa ngủ?”

Nếu Miêu Diệu Diệu biết mấy suy nghĩ xấu xa của anh, những chuyện không bằng cầm thú anh làm, cô có chán ghét anh không? Căm hận anh không?

Ngay cả anh cũng chán ghét chính mình.

“Đang đợi anh, Miêu Miêu nhớ anh ~” Cô dựa vào trên người Thẩm Kiều Ngôn, đặc biệt nhỏ giọng nói: “Chúng ta hai ngày nay chưa hôn rồi.”

Cô gái duyên dáng yêu kiều, dáng người mảnh khảnh, eo thon nhỏ, mông nhô cao, trước ngực phồng lên hai luồng mềm mại, khi cô ôm, anh có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người cô có mùi hương khác so với mùi nước hoa của phụ nữ, hương thơm cơ thể tự nhiên, ấm áp giống ánh mặt trời.

Yết hầu Thẩm Kiều Ngôn chuyển động, Cố Nham đứng ở một bên, thu hết vào đáy mắt, hắn cười ra tiếng nói: “Xem ra em trai nhỏ của cậu không phải không được.”

Hơn thế nữa, chỉ cần nhìn Miêu Diệu Diệu liền cứng.

Thẩm Kiều Ngôn hung tợn trừng mắt nhìn Cố Nham cười ở phía sau, ám chỉ hắn câm miệng ở trước mặt Miêu Diệu Diệu.

“Dì Miêu đâu?”

Miêu Diệu Diệu giảo hoạt cười: “Mẹ tăng ca, trong nhà chỉ có một mình em, em không ngủ được.” Âm tiết cuối giơ lên, giống cái móc nhỏ.

Chỉ có một mình cô…

Thẩm Kiều Ngôn vẫn lui về sau một bước, hơi chút cách xa cô nói: “Không còn sớm, em đi về ngủ trước đi, anh phải cùng Cố Nham nói chút chuyện.”

Diệu Diệu không hiểu anh bị làm sao, cô túm lấy góc áo anh, làm nũng nói: “Vậy anh ngủ ngon, không được thức quá muộn.”

Thẩm Kiều Ngôn đem hộp kẹo đưa cho cô, nói: “Ngày mai thì ăn.”

Anh đến quán bar Cố Nham, thường sẽ mang kẹo cô thích về cho cô.

“Dạ ~”

Miêu Diệu Diệu cười ngọt ngào ôm hộp kẹo đi đến cửa Thẩm gia.

Cố Nham ở bên cạnh nhìn, cảm thấy chua xót, giống như quả chanh, nói: “Tiểu thanh mai của cậu không coi anh là người sao? Toàn bộ hành trình đều làm lơ anh, cũng không thèm chào hỏi anh một câu.”

Miêu Diệu Diệu trước kia không thích Thái Hãn Vũ, từ sau khi Cố Nham xuất hiện, Thái Hãn Vũ trở nên dễ mến hơn.

“Cô ấy là thanh mai của tôi.” Thẩm Kiều Ngôn ngắn gọn nói.

Nói ngắn gọn, không phải anh, vì sao anh phải bận tâm?

Cậu có thanh mai cậu ghê gớm.

Cố Nham lười nói, một mông ngồi ở trên sô pha nhà anh, cầm cái muỗng chuẩn bị ăn dưa hấu Miêu Diệu Diệu để lại.

Còn chưa kịp ăn đã bị Thẩm Kiều Ngôn cướp đi, Cố Nham nói: “Tôi ăn một miếng dưa hấu thôi, không lẽ cậu muốn lấy tiền?”

Thẩm Kiều Ngôn lắc đầu nói: “Đây là của cô ấy ăn thừa, anh không thể ăn, trong tủ lạnh vẫn còn, tự mình lấy.”

“Ăn thừa thì làm sao? Tôi không ngại.”

Thẩm Kiều Ngôn lấy một miếng dưa hấu bỏ vào trong miệng, đôi mắt hạ xuống nói: “Tôi để ý.”

Cố Nham: “…”

Hắn xem như hiểu, thứ này mẹ nó là chiếm hữu không được chạm vào!

Đồ của tiểu thanh mai, cho dù là ăn thừa, không cần hay ném đi, Thẩm Kiều Ngôn cũng không cho người khác chạm vào một cái, mặc kệ là cô hay đồ vật dính hơi thở của cô, anh đều chiếm làm của riêng.

Gia đình Cố Nham giáo dục không bao giờ so đo bệnh tâm thần của hắn, hắn không ăn là được rồi chứ gì.