Ngoại truyện 2: Nụ hôn đầu tiên: Trong mơ giải khát 9

“Anh trai, anh có khát không?”

Mạnh Sắt vội vàng nói: “Nơi này của chị có nước.”

Cô ta đưa nước qua, Miêu Diệu Diệu mới chú ý tới có người phụ nữ trưởng thành gợi cảm, ăn mặc thiếu vải, ánh mắt quyến rũ.

Miêu Diệu Diệu đưa trà sữa cho anh nói: “Anh trai uống trà sữa đi, bổ sung đường sau khi vận động.”

Thẩm Kiều Ngôn không thích đồ ngọt, Miêu Diệu Diệu uống trà sữa ít nhất bảy phần ngọt, ngọt đến phát ngấy, anh thấy trà sữa còn có thể bắt ruồi

Nhưng Thẩm Kiều Ngôn vẫn nhận lấy trà sữa.

Mạnh Sắt cũng không xấu hổ rút tay về, nói: “Em là em gái của Thẩm Kiều Ngôn sao? Chào em, chị tên là Mạnh Sắt.”

Miêu Diệu Diệu lễ phép nói: “Em không phải em gái của anh ấy, em tên là Miêu Diệu Diệu, chào chị.”

Trà sữa Miêu Diệu Diệu uống cũng không còn bao nhiêu, Thẩm Kiều Ngôn ba ngụm liền hút xong, cùng Miêu Diệu Diệu nói: “Anh đi tắm thay quần áo, em ở chỗ này chờ anh.”

“Được.” Miêu Diệu Diệu ngoan ngoãn trả lời.

Anh vừa đi, Mạnh Sắt dùng đôi mắt như tia laser, trên dưới đánh giá Miêu Diệu Diệu, cô ta đối với cô gái nhỏ này rất có hứng thú.

Mạnh Sắt nhếch đôi môi đỏ, cười quyến rũ: “Nếu em không phải em gái, vì sao lại gọi cậu ấy là anh trai?”

Trên thực tế nhận ra được hơi thở tình địch, Miêu Diệu Diệu không cam lòng yếu thế nói: “Chị không biết rồi, gọi anh trai cũng không nhất định là anh trai, cũng có thể là yêu anh trai.”

Mạnh Sắt đùa giỡn nói: “Cô gái nhỏ, đến ngực em cũng không có, hiểu cái gì gọi là yêu anh trai.”

Lửa giận trong người Miêu Diệu Diệu từng chút bị thiêu cháy, người phụ nữ này thế mà nói cô không có ngực!!

Cô gái nhỏ bị chọc giận, nhưng cô có giáo dưỡng, có liêm sỉ, sẽ không tranh cãi vấn đề về ngực với người khác ở nơi công cộng.

Cách xử lý của cô chính là làm lơ cô ta.

Cố Nham lại huých vào người Thái Hãn Vũ: “Xuất sắc không? Kí©h thí©ɧ không?”

Thái Hãn Vũ liên tục gật đầu: “Xuất sắc xuất sắc, kí©h thí©ɧ kí©h thí©ɧ.”

Thẩm Kiều Ngôn tắm xong, thay quần áo, khi trở lại sân bóng cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp, đàn ông ngay thẳng không nhạy cảm nhận ra cảm xúc cô gái thay đổi.

Huống chi anh là một thẳng nam.

“Miêu Miêu, về nhà thôi.” Thẩm Kiều Ngôn nói.

Miêu Diệu Diệu nắm lấy cánh tay anh, đem vυ" nhỏ mềm mại dán lên, cô dựa vào trên người Thẩm Kiều Ngôn nói: “Anh trai đưa em trở về.”

Cô có ngực hay không, anh Kiều Ngôn biết là đủ rồi, vì để Thẩm Kiều Ngôn biết, cô dốc hết sức dùng vυ" cọ cánh tay anh, cảm nhận cơ bắp trên cánh tay anh.

Cô gái nhỏ ghen, người chịu tội là chàng trai.

Thẩm Kiều Ngôn căng cứng, một thân bọt biển cũng không thành thật, hận không thể ở trước mặt nhiều người đem tiểu thanh mai ấn vào trong ngực hôn môi, trong lòng như có sóng cuộn biển ngầm, nhưng trên mặt không biểu lộ chút nào, ẩn nhẫn ngàn năm, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Ừ.”

Cố Nham xem kịch còn chưa đủ, sao có thể để bọn họ trở về, nói: “Gấp cái gì, nghỉ hè kết thúc, chúng ta sẽ không có nhiều thời gian chơi, các em trở về làm bài tập hè? Tiểu thanh mai, đừng đi về, để anh trai chơi cùng em.”

Thái Hãn Vũ cũng nói: “Đúng vậy, mặc kệ Thẩm Kiều Ngôn, anh Thái Hãn cũng chơi cùng em.”

Thẩm Kiều Ngôn lạnh mặt, liếc nhìn hai người bọn họ một cái, nói: “Nói rõ một chút, cô ấy chỉ có một anh trai.”

Đó chính là anh.

Miêu Diệu Diệu sẽ không gọi bọn họ là anh trai, anh trai yêu của cô là Thẩm Kiều Ngôn, đó là xưng hô độc quyền của anh.

Cô dựa vào trên người Thẩm Kiều Ngôn, làm vật trang sức, nói: “Em không có tế bào vận động, nơi này em không biết chơi cái nào cả, có cái nào không cần vận động nhiều sức không?”

Rất tốt, Cố Nham giới thiệu nói: “Bida không cần dùng sực, phía dưới còn có sân gôn, cũng không cần nhiều sức, tất cả đều là mặt cỏ, nếu không được, chúng ta có thể đổi địa phương khác.”

Miêu Diệu Diệu hiếu kỳ nói: “Golf chơi như thế nào?”

“Cảm thấy hứng thú đúng không?” Cố Nham vỗ ngực nói: “Cố Nham anh chính là vua chơi golf.”

Miêu Diệu Diệu lôi kéo vạt áo Thẩm Kiều Ngôn, không cho anh đi, cô thương lượng nói: “Anh trai, anh Kiều Ngôn, Diệu Diệu muốn chơi một chút, chúng ta lát nữa về nhà được không?”

Thẩm Kiều Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt cô gái nhỏ nhấp nháy, cô nghĩ rằng mình đang dùng giọng điệu bình thường nói chuyện, nhưng trong tai Thẩm Kiều Ngôn lại nghe ra cô làm nũng.

Anh muốn đi, nhưng lại không thể thoát khỏi, anh bị mắc kẹt trong đó, ngoan ngoãn chịu trói.



Bên ngoài trời nắng chói chang, Thẩm Kiều Ngôn tìm một chiếc mũ, tóc đuôi ngựa của Miêu Diệu Diệu luôn lắc lư, cô đội cái mũ xiêu vẹo làm khuôn mặt nhỏ của cô càng thêm đáng yêu.

Miêu Diệu Diệu dựng thẳng mũ, nói: “Cái này phải đánh như thế nào?”

“Tiểu thanh mai, anh…” Cố Nham định tiến lên, đang muốn nói để anh dạy, thì Thẩm Kiều Ngôn đã xách theo gậy golf đi tới.

“Anh cái gì?” Thẩm Kiều Ngôn nói.

Cố Nham không nói, bệnh tâm thần ghen tuông quá lớn, một gậy golf đập vào người hắn, hủy hoại vẻ đẹp của hắn thì phải làm sao.

ĐM, không nên so đo với kẻ tâm thần.

Miêu Diệu Diệu nắm lấy bàn tay trống không của Thẩm Kiều Ngôn, nói: “Anh trai chơi golf với em.”

Thẩm Kiều Ngôn nói “Ừ”: “Anh chỉ cho em.”

Đại não nói anh phải cách xa một chút, nhưng cơ thể có ý nghĩ, ngược lại còn áp sát hơn.

Không có biện pháp, hoàn toàn không có biện pháp.

Golf, trên lý thuyết, là môn thể thao thao vận động rất thuần khiết, nhưng chàng trai cùng cô gái đều có thể đem mọi thứ trở nên không thuần khiết như vậy.

“Chân đứng thẳng.”

Thẩm Kiều Ngôn hướng dẫn cô, nói cô đứng thẳng, nhưng thật ra ở trên đôi chân trắng nõn của cô gái vuốt ve mấy cái, giống như đánh đàn, giống như vỗ về chơi đùa, cảm giác trơn trượt.

A… Anh Kiều Ngôn háo sắc! Nhân cơ hội sờ chân cô.

Trong lòng nói như vậy, nhưng cơ thể lại cố ý co chân để anh vuốt ve, cũng không trốn tránh.

Đôi chân xinh đẹp của cô gái, dưới ánh mặt trời, trắng đến phát sáng, làm người ta muốn bò lên trên liếʍ hôn, đặt đầy dấu hôn lên đó.

Suy nghĩ càng ngày càng quá mức, Thẩm Kiều Ngôn ngăn chặn những ý tưởng đó đứng dậy.

Hả? Miêu Diệu Diệu quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt anh đen nhánh thâm thúy như sói hoang, du͙© vọиɠ còn chưa rút lui, cô gái nhỏ nhanh chóng quay đầu lại, cúi đầu cười nhẹ.

Cô nhìn thấy anh đang nhẫn nại du͙© vọиɠ.

Thẩm Kiều Ngôn đứng ở phía sau cô, định thần dạy cô cách chơi.

Vì để phù hợp với độ cao của cô, Thẩm Kiều Ngôn hơi ngồi xổm, tay vịn vào cánh tay cô, nói: “Người hơi hướng về phía trước, nhìn xuống dưới, gậy cùng bóng ngang hàng rồi vung ra.”

Miêu Diệu Diệu làm theo lời anh, giữ tư thế xong, tràn đầy tự tin.

Kết quả, cây gậy cùng quả bóng lướt qua nhau.

Thẩm Kiều Ngôn buồn cười, xoa đầu nhỏ của cô, bàn tay to nắm lấy tay cô, tính toán làm mẫu.

Mạnh Sắt bật cười, đẩy kính mắt, thành thục giơ tay lên: “Em gái nhỏ, nếu không được thì nghỉ ngơi đi.”

Miêu Diệu Diệu nhìn thẳng vào Mạnh Sắt, nói: “Anh trai, anh cùng chị gái này quen biết sao?”

Toàn bộ quá trình mắt Thẩm Kiều Ngôn cũng không nâng lên, ánh mắt anh đều dừng trên vành tai đỏ ửng, mềm mại của Miêu Diệu Diệu, ngon miệng giống như quả dâu tây, muốn hôn.

“Không quen biết.” Thẩm Kiều Ngôn không thể rời mắt khỏi tiểu thanh mai của mình.

“Vậy chị ấy là ai?” Miêu Diệu Diệu nghiêng mặt mỉm cười với anh.

Anh không muốn nhìn người phụ nữ khác cho dù họ có ăn mặc như thế nào đi chăng nữa, nhưng Miêu Diệu Diệu chỉ cần cười với anh một cái, anh sẽ không để ý, thuận miệng nói: “Nhân viên công tác, người qua đường, không quan trọng.”

Mạnh Sắt cười không nổi.

Cẩu đồ vật này nói cái gì?

Miêu Diệu Diệu vừa lòng với câu trả lời, ở góc độ này mông cô vừa vặn chạm đến phần hông của Thẩm Kiều Ngôn, có một đoạn khoảng cách, vì để khen thưởng anh nói những lời này, Miêu Diệu Diệu “Lơ đãng” mà cong mông lên, đè ở đũng quần anh cọ xuống.

“Shh…” Thẩm Kiều Ngôn nghiến răng, anh thiếu chút nữa cứng.

Miêu Diệu Diệu ngoan ngoãn đứng lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trên thực tế lông mày cô cong lên, cười trộm.

Thẩm Kiều Ngôn hạ mắt, anh luôn cảm thấy, mèo con này vừa rồi cố ý?

“A!” Miêu Diệu Diệu kinh hô.

Thẩm Kiều Ngôn một ngụm cắn lên vành tai Miêu Diệu Diệu, cô ăn đau xoa lỗ tai, hờn dỗi nói: “Anh trai, nhẹ chút…”

Vì thế Thẩm Kiều Ngôn nghe lời cắn thêm một ngụm nữa, lần này nhẹ nhàng, còn coi như không có ai liếʍ vành tai cô.

Miêu Diệu Diệu không khó chịu, xoay người mỉm cười với Thẩm Kiều Ngôn.

Mạnh Sắt: “…”

Thao! Mắt cô ta không nhìn thấy!

Cố Nham xem kịch rất sung sướиɠ.

Trời nắng to như vậy, hắn sẽ không ở mặt cỏ phơi nắng, liền cùng Thái Hãn Vũ ngồi dưới mái che xem kịch, một nam một nữ tuôtr dậy thì còn tưởng rằng chính mình đứng đắn, thích hợp để hắn nghiên cứu tâm lý.

Mạnh Sắt cũng không phơi mình dưới ánh nắng, đi đến mái che hỏi Cố Nham, “Cô gái kia có địa vị gì?Có quan hệ gì với Thẩm Kiều Ngôn?”

Hai người kia giống như nam châm dính lấy nhau, cô ta không chen vào được, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ tán tỉnh nửa ngày, cũng phơi nắng nửa ngày.

Quan hệ quá phức tạp, không thể biểu đạt, Cố Nham tiếp tục ngâm thơ nói: “Ở chung trường làm.”

Thái Hãn Vũ nói tiếp: “Hai trẻ vô tư.”

Mạnh Sắt mắt trợn trắng, táo bạo nói: “Cố Nham anh có thể nói tiếng người không?”

Cô ta nóng nảy, Cố Nham hắc hắc cười nói: “Bọn họ là thanh mai trúc mã, em ấy là tiểu thanh mai của Thẩm Kiều Ngôn.”

Thái Hãn Vũ cảm thấy cái này hình dung không đủ chuẩn xác, bổ sung nói: “Cũng là tiểu tâm can.”

Mạnh Sắt nghĩ thầm, trách không được có thể dính ở trên người Thẩm Kiều Ngôn, đổi thành người phụ nữ khác, sớm đã bị Thẩm Kiều Ngôn ném ra ngoài, ngày đó cô ta ở quán bar đã trải nghiệm qua, không giống Thẩm Kiều Ngôn thô bạo lạnh nhạt.

Lão nương tới thông đồng vị thành niên, kết quả lại ăn một nồi cẩu lương, cái chuyện gì thế này?

Không chơi, trong lòng ghét nhất người cấm dục!