Ngoại truyện 3: Sơ trung: Lén nếm thử trái cấm 1

“Vì sao kỳ nghỉ không thể dài hơn, tớ còn chưa chơi đủ.”

“Tớ cũng chơi chưa đủ.” Miêu Diệu Diệu cắn ống hút nói.

Nghỉ hè năm nay Miêu Diệu Diệu cảm thấy trôi qua rất nhanh, sau khi đi học cô cũng không có thời gian dính lấy Thẩm Kiều Ngôn, ngày nào cũng phải làm bài tập, trong trường nhiều người như vậy, cũng không thể hôn anh bất cứ lúc nào.

Cô chỉ có thể chờ đến đêm.

Thi Ưu Phàm cầm cuốn sách, “Tớ cảm thấy rất tốt.”

Giang Mộ Tình buồn bực lấy ảnh chụp Ninh Tinh Trạch ra xem, nhìn nhìn, Giang Mộ Tình đột nhiên nói: “Tớ quyết định ngày mai tan học sẽ đến trường Tinh Trạch, ngồi xổm chờ cậu ấy tan học, hỏi phương thức liên hệ của cậu ấy, các cậu ai đi cùng tớ?”

“Khụ…” Thi Ưu Phàm bị sặc trà sữa.

Cùng Giang Mộ Tình nói chuyện phiếm, không nên uống nước.

Miêu Diệu Diệu nhanh chóng xua tay nói: “Tớ còn rất nhiều bài tập, cậu vẫn nên để lớp trưởng đi cùng cậu.”

Thi Ưu Phàm lắc đầu, “Tớ là lớp trưởng, cùng cậu ngồi xổm có ích lợi gì, tuyệt đối không được.”

Không ai đi cùng cô nàng, một mình Giang Mộ Tình cũng không dám đi.

Vì thế, sau khi tan học, Giang Mộ Tình bắt đầu năn nỉ Miêu Diệu Diệu, cầu Miêu Diệu Diệu đi cùng.

Miêu Diệu Diệu mềm lòng, không kiên trì được vài câu liền đáp ứng.

Trường Ninh Tinh Trạch học tên Sùng Đức, cách trường học bọn họ rất gần, ngay phía bên kia đường, tan học muộn hơn mười lăm phút, các cô hết tiết, sẽ đến bên kia đường.

Miêu Diệu Diệu vội vàng cùng Thẩm Kiều Ngôn nói anh về nhà trước, không kịp nói rõ ràng, đã bị Giang Mộ Tình túm đi.

Sùng Đức có nhiều học sinh nhiều, mỗi lần tan học, mênh mông học sinh đeo cắp sách ra khỏi cổng trường, Giang Mộ Tình nhìn từng người, nhìn mười phút cũng chưa thấy Ninh Tinh Trạch.

Miêu Diệu Diệu nhàm chán: “Cậu xác định Ninh Tinh Trạch học trường này sao?”

“Xác định, thông tin của tớ chắc chắn không sai.” Giang Mộ Tình nhìn vào trong, “Kỳ quái.”

Miêu Diệu Diệu ngáp một cái, nói: “Tình Tình, cậu nhìn ảnh chụp liền thích người ta, có phải quá qua loa rồi không?”

“Tớ đã gặp cậu ấy, rất nhiều lần, chẳng qua khả năng cậu ấy không nhớ rõ tớ là ai mà thôi, mà cậu ấy rất tốt, rất ưu tú, luôn được mọi người khen ngợi vì tính tình tốt và học giỏi, tớ biết, Diệu Diệu, tớ thật sự thích cậu ấy.”

Khi cô nàng nói về Ninh Tinh Trạch, đôi mắt sáng lên, khóe miệng cũng cong lên.

Miêu Diệu Diệu đối với biểu tình này rất quen thuộc, khi cô nhắc tới Thẩm Kiều Ngôn, cũng có biểu tình giống như đúc, đó là biểu tình thực sực thích một người.

“Được, tớ cùng cậu ngồi chờ.”

Chờ đến khi cổng trường đóng lại, bóng dáng Ninh Tinh Trạch cũng không thấy đâu.

Giang Mộ Tình từ cõi lòng đầy chờ mong đến dần dần thất bại, từ chỗ cao hung hăng mà rơi xuống đất.

Miêu Diệu Diệu an ủi cô nàng nói: “Tình Tình, đừng khổ sở, từ hôm nay trở đi tớ chính là fan CP Tinh Tình, cùng lắm thì ngày mai chúng ta lại đến, chúng ta có thể chờ, cậu hôm nay coi như tới Sùng Đức nhìn trai đẹp, trai đẹp ở Sùng Đức nhiều hơn.”

Giang Mộ Tình lúc ấy muốn khóc: “Cảm ơn cậu Diệu Diệu…”

Bởi vì hiểu được cảm giác thích một người, cho nên Miêu Diệu Diệu cam tâm tình nguyện cùng cô nàng làm một chút chuyện ngớ ngẩn.

Ngồi xổm liên tiếp ba ngày, một lần cũng không nhìn thấy Ninh Tinh Trạch, nhưng lại thấy không ít nam sinh diện mạo anh tuấn.

Đến ngày thứ tư, vừa tan học, Giang Mộ Tình lẻn đến trước bàn Miêu Diệu Diệu, cùng Miêu Diệu Diệu nói nhỏ: “Diệu Diệu, Diệu Diệu, hôm nay còn đi Sùng Đức không? Đi đi đi đi, tớ cảm thấy Mục Nghiên khá đẹp trai, còn có Tạ Phong, ngày hôm qua cậu ấy còn nói chuyện với cậu.”

Đáng tiếc, âm thanh rất nhỏ này bị Thẩm Kiều Ngôn nghe thấy được, ngước mắt nói: “Mấy ngày hôm nay hai người làm gì?”

“Ngồi xổm nhìn trai đẹp.” Giang Mộ Tình buột miệng thốt ra.

Nói xong cô nàng sửng sốt, vừa mới… Hình như là Thẩm Kiều Ngôn đang hỏi, cô nàng trả lời, giống như có chỗ không đúng.

Thẩm Kiều Ngôn nhíu mày, nói: “Trai đẹp?”

Miêu Diệu Diệu che miệng Giang Mộ Tình, điên cuồng lắc đầu: “Không đúng, không đúng, không đúng? không đúng…”

Thẩm Kiều Ngôn rũ khóe miệng, trên mặt phủ đầy sương mù: “Cho nên, mấy ngày này em không cùng anh về nhà, trời tối mới trở về, chính là cùng Giang Mộ Tình đến Sùng Đức nhìn trai đẹp? Nhìn Ninh Tinh Trạch, Mục Nghiêu, Tạ Phong?”

“…”

Diệu Diệu không biết trả lời như thế nào.

“Không được nói dối.” Thẩm Kiều Ngôn lạnh lùng phun ra bốn chữ.

Miêu Diệu Diệu cắn môi gật đầu, biện hộ nói: “Nhưng em chủ yếu cùng Tình Tình đến Sùng Đức tìm nam thần Ninh Tinh Trạch của cậu ấy, không phải vì những nam sinh kia.”

Mặt Thẩm Kiều Ngôn hoàn toàn lạnh xuống, so với tuyết rơi âm hai mươi độ cũng không khá hơn, anh đem sách giáo khoa cất vào cặp sách, vác cặp sách ra khỏi phòng học.

Miêu Diệu Diệu còn có thể không biết anh giận sao, cô vội vàng chạy ra ngoài.

“Xong rồi xong rồi, mình nói bậy rồi, bọn họ sẽ không cãi nhau chứ?” Giang Mộ Tình hoảng hốt nói.

Tuổi Thi Ưu Phàm nhỏ hơn hai cô mấy tháng, nhưng đối với hai người chị gái này thường xuyên cảm thấy đau đầu, nói: “Đã sớm bảo cậu đừng hoa si đến Sùng Đức, đi ra ngoài nhìn xem đi.”

*

Thẩm Kiều Ngôn chân dài, một bước có thể bằng bốn bước chân của Miêu Diệu Diệu, Miêu Diệu Diệu phải chạy mới có theo kịp anh.

“Anh trai, anh chờ em, anh nghe em nói xong rồi lại đi được không?” Miêu Diệu Diệu theo sát phía sau anh.

Đi đến cầu thang, đúng thời gian tan học, học sinh trên hành lang vội vàng ùa xuống lầu, có nữ sinh nhẹ nhàng đυ.ng phải Miêu Diệu Diệu, Miêu Diệu Diệu thuận thế làm bộ bị ngã.

“Anh trai, chân em đau!”

Thẩm Kiều Ngôn vừa nghe, nhanh chóng xoay người đi hai ba bước đến cầu thang, ngồi xổm xuống cởi giày cho cô, hoảng loạn nói: “Có phải vặn tới rồi không?”

“Ừm ừm! Vặn tới rồi, anh trai, em đau quá, ô ô ô…” Miêu Diệu Diệu giả vở khóc, ồn ào nói chân mình đau.

Cổ chân cô không hồng không sưng, giống như ngày thường, không có dấu hiệu bong gân gào khóc nửa ngày cũng không rơi một giọt nước mắt, Thẩm Kiều Ngôn còn có thể không nhìn ra cô đang làm bộ sao.

“Anh trai, em phải làm sao bây giờ, Diệu Diệu không đi được… Đứng dậy cũng không nổi, thật sự đau, đau muốn chết.”

Cầu thang nhiều người lui tới như vậy, đi ngang qua đều liếc mắt nhìn hai người họ một cái, trong đó có một số bạn học cùng lớp với bọn họ.

Biết cô giả vờ thì thế nào, cô khóc kêu đau, anh không có khả năng thật sự nhẫn tâm rời đi.

Thẩm Kiều Ngôn thở dài, lạnh mặt đưa lưng về phía cô.

Miêu Diệu Diệu nhanh nhẹn bò lên trên lưng anh, chân tay rất linh hoạt, Thẩm Kiều Ngôn cõng cô lên, xách theo cặp sách hai người, cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người khác.

Thi Ưu Phàm cùng Giang Mộ Tình ở trên lầu nhìn xuống, nhìn thấy Thẩm Kiều Ngôn cõng Miêu Diệu Diệu đi rồi, Thi Ưu Phàm nhìn Giang Mộ Tình nói: “Không có việc gì.”

Giang Mộ Tình xem thế là đủ rồi: “Diệu Diệu rất có bản lĩnh nha.”

Miêu Diệu Diệu luôn có vô số phương pháp thu phục Thẩm Kiều Ngôn, đây là bản lĩnh cô trau dồi từ khi còn nhỏ.

Thẩm Kiều Ngôn đặt cô lên ghế sau xe đạp, như thường lệ, đạp xe đưa cô về nhà.

Lúc đầu không ai nói chuyện, Miêu Diệu Diệu ôm eo anh, mặt áp lên lưng anh, qua một lát, Miêu Diệu Diệu mới nói: “Anh trai, anh phải tin tưởng Miêu Miêu, em đi cùng Tình Tình, là cậu ấy với em cậu ấy thích Ninh Tinh Trạch, muốn đi hỏi phương thức liên hệ, nên em cho cậu ấy thêm can đảm.”

Thẩm Kiều Ngôn hừ lạnh nói: “Ba ngày liên tiếp?”

Nếu anh thật sự phát hỏa, sẽ không nói chuyện, anh chịu cùng cô nói chuyện nghĩa là anh đang ghen tị.

Miêu Diệu Diệu hiểu biết Thẩm Kiều Ngôn, anh Kiều Ngôn ghen không đáng sợ, chỉ cần dỗ dành là được, cô nói: “Đó là bởi vì Tình Tình không chờ được Ninh Tinh Trạch, vài ngày rồi không xuất hiện, cho nên bọn em đợi thêm vài ngày.”

“Nếu anh không tin…” Miêu Diệu Diệu vừa nói vừa đem tay ôm eo anh rút ra, chậm rãi buông xuống.

Còn chưa đợi cô rút ra, một tay Thẩm Kiều Ngôn kéo về, chặt chẽ đặt lên eo: “Ai cho phép em bỏ tay ra?”

Miêu Diệu Diệu dựa vào sau lưng anh cười trộm, nắm lấy quần áo bên hông anh, nói: “Nhưng anh không vui.”

Thẩm Kiều Ngôn lại buồn không lên tiếng.

Đột nhiên, Thẩm Kiều Ngôn nói: “Tạ Phong là ai?”

“Là bạn tốt của Ninh Tinh Trạch, Tình Tình không dám hỏi, nên em giúp cậu ấy hỏi Tạ Phong hai câu, mới biết được Ninh Tinh Trạch bị bệnh.” Miêu Diệu Diệu cũng hùng hồn nói, “Tạ Phong lớn lên rất xấu, không đẹp trai bằng anh.”

Cô trộm ngắm sắc mắt Thẩm Kiều Ngôn chuyển biến tốt đẹp, lại nói: “Miêu Miêu sẽ không nhìn bọn họ, anh trai so với họ đẹp trai gấp vạn lần, em nhìn anh là đủ rồi.”

Miêu Diệu Diệu nói xong, xe cũng vừa vặn đạp tới dưới lầu nhà bọn họ.

Thẩm Kiều Ngôn ôm cô xuống xe.

Miêu Diệu Diệu nghĩ thầm, khẳng định anh đã nguôi giận, cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh để anh bế lên lầu.

Chờ Thẩm Kiều Ngôn ôm cô vào nhà mình, lúc này Miêu Diệu Diệu mới cảm thấy có chút không đúng.

Không phải nên đưa cô về nhà sao?

Tiếp theo cô bị ném lên trên giường lớn, đó là giường Thẩm Kiều Ngôn ngủ qua, anh từng ở đó nhiều lần thủ da^ʍ gọi tên cô, có tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng hương vị của anh.

“Anh…”

Miêu Diệu Diệu mới vừa mở miệng, Thẩm Kiều Ngôn cúi người hôn lấy môi cô, hôn cực kỳ sâu, hấp thụ nước bọt quấn quanh trong miệng cô, thậm chí hôn tới cổ họng, giữa môi răng mây mưa.

Cô gái nhỏ đã quen thuộc với chuyện hôn môi, cô đưa chiếc lưỡi nhỏ ra đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh, đầu lưỡi câu lấy đầu lưỡi của anh liếʍ, mυ"ŧ, hút, môi răng cùng anh gắn bó triền miên, ở bên trong xây dựng lâu đài tình yêu.

Bọn họ thường xuyên hôn môi, khi hôn đến động tình, Thẩm Kiều Ngôn sẽ đem Miêu Diệu Diệu ôm đến trên đùi, áp dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đỉnh lên mông cô, tay anh cũng âu yếm ở trên người cô, có rất nhiều lần cách quần áo vuốt ve cặρ √υ" nhỏ.

Miêu Diệu Diệu không hề đẩy anh ra, ngược lại ôm anh càng chặt, hôn anh.

Thẩm Kiều Ngôn hoài nghi, có phải cô cái gì cũng biết, tất cả những chuyện anh bí mật làm, cho nên cô luôn trêu chọc anh một cách vô tình, mà tất cả đều là chủ đích của cô.

Vừa rồi Thẩm Kiều Ngôn thiếu chút nữa phát điên, anh chỉ đơn giản không thể chấp nhận trong cuộc sống của cô xuất hiện một người con trai khác, cô chỉ cần liếc mắt nhìn nam sinh khác một cái, anh đều ghen ghét.

Miêu Miêu là của một mình anh.

“Anh trai…Ư…” Miêu Diệu Diệu thở gấp nói.

Hôn sâu kết thúc.

Tay Thẩm Kiều Ngôn chống ở trên giường, ở phía trên người cô, bàn tay anh áp vào bàn tay cô, nắm chặt, người ngón tay đan vào nhau.

Đôi mắt đen của anh sáng đến kinh người, nói: “Miêu Miêu vẫn luôn biết phải không?”

“Biết, biết cái gì?” Tim Miêu Diệu Diệu đập rất nhanh.

Anh đấu tranh, hiện tại anh thú nhận những tâm tư xấu xa dơ bẩn đối với cô, trầm luân trong du͙© vọиɠ, quyết tâm của anh chỉ đối với cô, mặc kệ cô có biết hay không, tiếp thu hay không, anh cũng không có chút dè dặt nào với cô.

Nếu cô không thể tiếp thu, như vậy để cô xây một tòa ngục giam, anh sẽ đi vào chấp hành án, một khi đã nắm chặt tay, ai cũng không thể buông ra.

Môi anh áp lên môi cô, anh đè thấp giọng nói, xoa nắn màng tai Miêu Diệu Diệu, anh nói: “Em biết anh xúc động, biết buổi tối anh sẽ tiến vào phòng em, biết những chuyện anh làm với em có ý nghĩa gì, đúng không?”

Dưới ánh mắt chuyên chú của anh, gương mặt Miêu Diệu Diệu đỏ ửng, cô không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp nói rõ như vậy.

Sau đó, cô gái đỏ mặt gật đầu: “Dạ.”