Ngoại truyện 8: Nhân vật sắm vai: Thầy giáo chỉ muốn dạy sinh lý+ học sinh không thể nghiêm túc học tập 1

Ánh nắng hè chói chang, nhiệt độ mặt đất tăng vọt, không khí khô nóng thổi vào trước mặt.

Trong không khí lơ lửng mùi hoa sơn chi.

Trường Kinh Xuyên trồng không ít hoa sơn chi, phần lớn sinh trưởng dưới cây cối, có một số cây nở muộn, cô gái hái một bông hoa sơn chi, cánh hoa ở trên búi tóc xinh đẹp của cô gái, gió thổi qua, cánh hoa run nhẹ, hương thơm bay bổng.

Miêu Diệu Diệu đi đến phòng nhạc của trường.

Trong trường có một tiết âm nhạc nghệ thuật, trong đó bày một cây đàn piano, cô thích đánh đàn cũng thích giáo viên dạy đàn mới tới.

Miêu Diệu Diệu đi vào phòng học, giữa phòng học trống trải có một cây đàn piano màu đen, mà trước cây đàn có một người đàn ông ngồi ở đó, mặc áo sơ mi màu trắng, cổ tay áo xắn lên, lưng thẳng tắp, ngón tay thon dài đặt lên phim đàn. Cô đi qua, trong căn phòng học rộng lớn có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô.

“Thầy Thẩm.” Giọng của cô gái đầy ngọt ngào chào giáo viên.

Thẩm Kiều Ngôn hơi gật đầu: “Bạn học Miêu ngày nào cũng tới đây.”

Cô gái cài một bông hoa trên tóc, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên xinh đẹp hơn, rất phù hợp với lứa tuổi của cô. Cô mặc áo đồng phục, váy xếp ly màu xanh lam không dài quá đầu gối, chiếc áo sơ mi màu trắng hơi chật, quấn lấy cặρ √υ" đầu đặn sắp nhảy ra ngoài, Cô xinh đẹp lại quyến rũ, khiến anh ngày đêm mơ tưởng đến cô.

“Đây là phổ nhạc, khúc này rất đơn giản, thầy nghĩ bạn học Miêu sẽ làm được.” Thẩm Kiều Ngôn lấy chiếc bút chì từ trong túi ra, “Chúng ta chơi cái gì mới một chút, nếu em đàn sai thì thầy sẽ phạt em.”

Người đàn ông trước mặt không chỉ là giáo viên dạy nhạc của trường bọn họ, cũng là giáo viên riêng của cô, một người…dạy mọi thứ, bao gồm cả sinh lý.

Dạy đàn, dạy hát, dạy cả tìиɧ ɖu͙©.

Tuy nhiên, anh đã nhận lời mời vào vị trí giáo viên dạy nhạc của trường bọn họ, hơn nửa học kỳ nữa anh không còn là giáo viên riêng của cô nữa, mà cô, cũng sẽ tốt nghiệp.

Trong lòng cô đầy luyến tiếc, nhưng không có khả năng lựa chọn, vì vậy cô chỉ có thể trân trọng những ngày tháng ở bên cạnh anh.

Miêu Diệu Diệu ngồi bên cạnh anh, làn váy kéo cao, lộ ra cặp đùi trắng nõn, nhìn từ góc độ của anh, bộ ngực sữa của cô gái to hơn, khiến người ta muốn lột quần áo của cô để tìm hiểu bên trong.

Anh luôn làm những gì mà anh muốn.

Bàn tay tà ác của anh bao phủ lên, cách lớp áo và áσ ɭóŧ vẫn có thể cảm nhận được vυ" cô mềm như bông, anh xoa một bên vυ", nói: “Học sinh ngoan của thầy, gần đây em trưởng thành không ít, còn nhớ kiến thức sinh lý thầy dạy em không? Hả?”

Đôi má của cô gái đỏ ửng, bị anh âu yếm mà thở dốc, bộ ngực phập phồng, như sắp sửa xé rách quần áo: “Nhớ rõ, ưm…Tất cả là nhờ thầy dạy quá tốt….nên mới phát triển nhanh như vậy…”

Anh là một động vật tham lam, không thể chỉ đơn giản chạm vào là có thể thỏa mãn, anh cởi cúc áo đồng phục của cô, làn da trắng như tuyết, làm lu mờ bông hoa trên đầu cô. Nhưng cô gái khác cài hoa, có khả năng rẻ tiền, nhưng chỉ có cô, khiến cô còn đẹp hơn so với hoa.

Lớp ren màu đen ôm trọn bộ ngực, kiểu thắt vạt rõ ràng cho thấy đây là một chiếc áσ ɭóŧ gợi cảm. Chiếc áσ ɭóŧ không thể che được vυ" cô, một lỗ nhỏ được cắt hai bên trái và phải, vừa vặn để lộ núʍ ѵú nhỏ. Cách ăn mặc này của cô có thể khơi dậy thú tính của đàn ông.

“Học sinh của thầy dâʍ đãиɠ như vậy từ khi nào vậy? Mặc áσ ɭóŧ gợi cảm đến trường?” Thẩm Kiều Ngôn khảy đầṳ ѵú của cô, đầṳ ѵú run rẩy, đứng thẳng lên.

“A…” Cô gái cố ý di chuyển cơ thể, mềm giọng nói: “Thầy Thẩm không thích thì…”

Sao anh có thể không thích, sao có thể tránh khỏi cô, anh giữ chặt cô gái, ôm cô ngồi trên đùi mình, cơ thể hai người không hợp nhau, Miêu Diệu Diệu ở trong lòng ngực anh như một con vật nhỏ, tựa vào l*иg ngực cường tráng của anh, bị giữ chặt lại.

Anh dùng tay nắm lấy cặρ √υ" to tròn, đầy đặn của cô, một tay vuốt ve da thịt non mềm, đôi môi mỏng cong lên, cắn vành tai ửng hồng của cô, nói: “Thầy có nói không thích sao? Mau ngoan ngoãn đánh đàn, thầy muốn xem thành quả dạy học, nếu đàn sai, thầy sẽ phạt em.”

Miêu Diệu Diệu cảm nhận được vật cương cứng ở dưới mông, vật đó đứng thẳng, chọc vào nơi đó, cô vặn vẹo mông, cặp mông mềm mại cọ xát dượng vật, đôi mắt to tròn mơ hồ nhìn anh: “Thầy, đây là phòng học…Thầy phạt em nhẹ một chút…”

Các bạn học khác và giáo viên có thể đến đây bất cứ lúc nào.

Thầy Thẩm xoa cặρ √υ" của cô, cúi đầu hôn lên cổ cô, giống như nghe được chuyện cười, nói: “Bé ngoan, nếu em chơi tốt, thầy sẽ không phạt em.”

Bàn tay mảnh khảnh chạm vào phím đàn, tiếng đàn du dương vang lên, cô chơi rất thuần thục, đôi lông mi cong vυ"t rũ xuống, chơi khúc nhạc một cách điềm tĩnh và tao nhã, truyền cảm xúc vào trong đó.

Như một tác phẩm nghệ thuật, cô gái mặc áo đồng phục ngồi ở trong lòng ngực người đàn ông, cúc áo cởi ra, chiếc áσ ɭóŧ muốn rơi xuống dưới, cô bị thầy giáo đùa bỡn cặρ √υ", xoa thành đủ loại hình dáng khác nhau, vô cùng da^ʍ mĩ.

“Ưm…Ưm…”

Cổ của cô gái cũng đỏ ửng, anh hôn lên cổ cô, ánh lên những ngọn lửa, sự sảng khoái rất nhỏ truyền khắp người cô gái, khiến cô thở dốc.

Anh hít sâu một hơi, mùi hương anh ngửi được đã không còn phân biệt rõ đầu là mùi thơm cơ thể cô, đâu là hương hoa nữa. Anh say mê mùi hương thơm ngọt, đáy lòng nổi lên xúc động khiến anh muốn làm bậy khắp cơ thể mềm mại của cô gái, anh dùng sức bóp lấy cặρ √υ", ngón cái ấn xuống núʍ ѵú hồng hào, xoay theo chiều kim đồng hồ.

Đầṳ ѵú là điểm mẫn cảm, cô gái bị xoa đến mức tê dại, mềm nhũn nằm trong lòng ngực thầy giáo thở dốc: “Ưm…A a…”

Đầu ngón tay dừng lại, thầy giáo xấu xa kẹp núʍ ѵú của cô, bất mãn nói: “Sao lại dừng lạ? Đây là thái độ nghiêm túc học tập sao? Tiếp tục đàn.”

Tiếng đàn du dương phối hợp với tiếng rêи ɾỉ của cô, dễ nghe vô cùng, nhưng anh vẫn không hưởng thụ đủ.

Cô bắt đầu đàn lại, kết quả sai ngay từ nốt nhạc đầu tiên, ngón tay của cô run lên, cô căn bản không thể bình tĩnh được, thầy giáo nhạy bén nghe thấy, trêu đùa cô: “Hóa ra học sinh của thầy không chờ nổi muốn nhận hình phạt.”

Anh kéo đùi của cô ra, bàn tay luồn vào đuôi váy, vuốt ve làn da mềm mại, cảm nhận được sự ướŧ áŧ của cô, anh nói đùa: “Thầy bảo em đánh đàn, sao lại chảy nước? Có phải học sinh của thầy muốn thầy đổi lớp âm nhạc thành lớp dạy sinh lý không?”

Rõ ràng anh muốn đổi thành tiết sinh lý mới đúng, còn vô sỉ đổ lên người học sinh

Cô ngồi thẳng, ổn định bàn tay, vừa ấn vào phim đàn thì một bàn tay tà ác đã kéo chiếc qυầи ɭóŧ chữ Đinh của cô ra, chạm vào hoa môi. Cô khẽ kêu một tiếng, tay không tự chủ được mà lại đàn sai.

Thầy đếm cho cô: “Sai hai lần, ngoan, tiếp tục đi.”

Tiếng đàn vang lên ngắt quãng, nhưng tiếng học sinh rêи ɾỉ chưa bao giờ dừng lại, anh nhân lúc cô mất cảnh giác mà chạm vào điểm mẫn cảm của cô, dùng du͙© vọиɠ dệt thành cái lưới vây hãm tâm trí của cô, cô không có các nào thoát ra được, chỉ có thể hãm sâu vào trong.

“Ưm…Thầy ơi…Nơi đó…Đừng…A…” Cô gái lắc đầu, hai chân vô thức dang rộng hơn.

Thầy Thẩm đang âu yếm âʍ ɦộ ướŧ áŧ, khe thịt mở ra, anh thuận thế dùng hai ngón tay vuốt ve môi âʍ ɦộ, da^ʍ tà nói: “Không được sờ tiểu huyệt sao? Ngoan, cũng đã chảy nước rồi, tiểu huyệt dâʍ đãиɠ có phải rất muốn thầy liếʍ cho không?”