Nhật Lạc Vân Hi

7.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện kể về một chú công có cuộc sông vô cùng hạnh phúc êm đềm và không biết trân trọng chạy theo hận thù để rồi làm người ấy bị tổn thương bỏ đi nơi khác sống 10 năm. Thấm thoát 10 năm hai người gặp …
Xem Thêm

Chương 11
“Lục Vân Hi, cậu đi đưa ngay tập văn kiện quan trọng này đến số 36 đường Tân Nam, phải đi thật nhanh.”

Không nghe thấy lời đáp lại của đối phương, phó tổ trưởng Lưu Thành đẩy gọng kính, từ trong đống văn kiện ngó đầu, nhìn thấy người đang ngồi trên bàn không hề phản ứng, bất đắc dĩ thở dài một hơi,cầm lấy tập văn kiện để trước mặt đối phương, vỗ vỗ người nào đó đang còn ngơ ngác “Cậu nếu thấy không thoải mái, tạm thời có thể trở về nghỉ ngơi một chút.”

“A…cái gì?”

Đề cao âm lượng, giọng điệu bất đắc dĩ “ Nếu thân thể không thoải mái, cậu hãy về nhà sớm một chút.”

“Thực xin lỗi, anh Lưu.“ Nhu nhu huyệt thái dương, cảm thấy mệt mỏi với người trước mặt, nở nụ cười thân thiệt… “Tôi vừa hơi lơ đãng .”

Bị người ta nhìn thấu làm cho Lưu Thành hai má hơi ửng đỏ “Cậu đã không có việc gì thì mau đi đưa văn kiện này đến số 36 đường Tân Nam.”

“Vâng.”

Nhanh chóng cầm lấy phần công việc trên bàn, Vân Hi khoác thêm áo khoác đồng phục rồi chậm rãi bước ra khỏi công ty. Ngoài ý muốn, lại thấy Đường Dịch Thần đang đứng ngay ngoài cửa ra vào, Vân Hi vẻ mặt không có ý định dừng lại “Chào Chủ tịch Đường.”

Không đợi đối phương đáp lại, Vân Hi đã bước đi lướt qua, hướng đến bãi đỗ xe… Tuy rằng bề ngoài không xuất hiện điều gì bất thường, nhưng trong nội tâm lại trào lên cơn sóng làm cho cậu hoàn toàn không thể tĩnh tâm lại được, vô thức ngồi vào trong xe… Vân Hi không thể bình tĩnh, cậu biết tầm mắt nóng bỏng kia vẫn như trước vây chặt ở trên người cậu, việc duy nhất hiện giờ cậu có thể làm chính là nhắm chặt hai mắt lại, tận lực làm cho mình không chú ý tới ánh mắt ‘nồng cháy’ kia. Tay dần dần đỡ lấy thái dương, nhiều năm vết thương đều không hề tái phát nhưng giờ nó lại đau đến tê dại, cậu nên làm thế nào bây giờ, rốt cục nên làm cái gì bây giờ……

“Vân Hi, em làm sao vậy?” Thanh âm lo lắng, ôn nhu vang lên khiến Vân Hi đang chống đỡ cơn đau đớn bừng tỉnh, cậu theo phản xạ né tránh bàn tay ấm áp đang đặt trên trán cậu, thờ ơ lên tiếng “Tôi không sao.”

Vừa nói xong, Vân Hi liền chậm rãi khởi động xe, rời khỏi vòng tay dịu dàng, lưu luyến không muốn buông cậu.

.

Phát hiện xe của Đường Dịch Thần không nhanh không chậm đi theo phía sau, trái tim Vân Hi đau đớn như bị ‘vỡ nát’…Đường đi như càng dài thêm, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, cũng may trên đường xe cộ cùng rất thưa thớt, đi suốt một lúc lâu cuối cùng cũng tới nơi.

Đỗ xe xong, ổn định lại cơn choáng váng, Vân Hi nhìn thoáng qua địa chỉ ghi trên hóa đơn. Sau khi xác định chính xác không lầm lẫn, Vân Hi hít sâu một hơi, tận lực giữ đúng tác phong làm việc thường ngày, cậu chưa bao giờ lẫn lỗn giữa tình cảm với công việc, nhưng phải chịu đựng sự đau đớn dữ dội này làm cho nỗi thống khổ của cậu càng thêm mãnh liệt, chiếm giữ hết đầu óc. Thái dương ướt đẫm mồ hôi, lăn tăn chảy xuống hai má tái nhợt, nó cũng đang mãnh liệt tàn phá vẻ mạnh mẽ mà cậu thật vất vả mới ‘dựng lên’ được, dùng sức cắn môi, nhắm lại hai mắt, tận lực thả lỏng thân thể đang ‘sít chặt’ của mình…. Tạm ngừng một hồi lâu, Vân Hi mới ấn chuông cửa trước mắt.

‘Dinh dong, dinh dong……” (qt nó ghi là “leng keng, leng keng….” Ta thấy nó chẳng giống chuông cửa gì cả….=.,= nên ta mạn phép đổi!!)

Két…, cánh cửa trước mặt Vân Hi mở ra, một nam nhân một thân phục (trang phục) toát ra vẻ hưu nhàn (nhàn hạ, thong thả) xuất hiện “Xin hỏi, anh tìm ai?”

“Ta là nhân viên của công ty XX, ngài có bưu phẩm chuyển phát nhanh.”

Mỉm cười chuyên nghiệp, nhiệt tình nhưng thanh âm vang lên không hề mất đi lễ độ, mềm nhẹ, giống như không phải là người vừa nãy phải vật lộn với cơn đau đầu vậy.

Nam tử gật gật đầu, nở nụ cười “Cám ơn.”

“Đây là việc chúng tôi.” bình thản tươi cười như ánh mặt trời ấm áp. Trên mặt tái nhợt thoáng qua một mạt cười lại có một cảm giác mong manh khiến người ta đau lòng “Xin tiên sinh kí xác nhận dùm tôi.”

“Được…” Tiếp nhận bút cùng biên lai, kí vào, một lúc sau đưa lại cho Vân Hi “anh có vẻ rất không thoải mái, không có chuyện gì chứ?”

Đối phương quan tâm khiến Vân Hi lắc đầu phủ nhận, cong môi cười “Cám ơn, tôi không sao.”

Lời nói như nhỏ dần, cảm giác choáng váng nháy mắt như ‘thổi bay’ cậu, thân thể mềm nhũn nhanh chóng gục xuống. Nam nhân theo phản xạ muốn đỡ lấy Vân Hi, nhưng tay vừa mới chạm tới góc áo, nghĩ người trước mặt sẽ ngã vào ***g ngực mình thì thoáng cái đã thấy tựa vào một người toát ra hàn khí vừa bước vội tới.

“Em ấy là của tôi.” Lời cảnh cáo đầy vẻ bá đạo làm cho nam nhân kia ngây ngốc, sững sờ. Tuy rằng lời nói này mang đậm tính khí trẻ con muốn đánh dấu quyền sở hữu của mình nhưng lại làm cho người ta hiểu rõ rằng hắn ta không phải nói giỡn… Khuôn mặt sát khí không hề che đậy, khiến ai cũng phải cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, đẫm máu… (_ _||||)

Nhìn đối phương đứng lên, vội buông góc áo đang nắm trong tay, Đường Dịch Thần mới vừa lòng ôm lấy Vân Hi đang mê man, bước nhanh tới xe mình.

Nhẹ nhàng đặt Vân Hi vào trong xe, không kịp trở lại vị trí lái thì người vốn đang hôn mê lại đang có dấu hiệu dần dần tỉnh lại “Khụ, khụ khụ…….”

“Vân Hi, em cảm thấy thế nào?” Thương tiếc đem cậu ôm tựa vào trong lòng, lời quan tâm ấm áp xuất phát từ chân tâm.

Ý thức dần tỉnh táo, nhưng Vân Hi không muốn mở mắt, bởi vì cậu biết thanh âm vẫn luôn khấy động tâm trí cậu đang phát ra từ đâu. Nhiều năm trước kia, cậu vẫn luôn lắng nghe, nhưng đã trải qua biết bao sóng gió về sau, cậu vẫn còn có thể như trước kia mà tiếp nhận nó sao? Áp chế lại tâm tư đang ngổn ngang, Vân Hi chậm rãi mở hai mắt, mâu trung trong trẻo vẫn như cũ, lạnh nhạt toát ra vẻ suy yếu, nhưng tận sâu bên trong vẫn là một vẻ kiên cường khiến trái tim của Đường Dịch Thần càng thêm đau đớn.

“Cám ơn chủ tịch Đường quan tâm, tôi không sao.”

Lông mày nhíu chặt, ngữ điệu mang vẻ lo lắng “Sao có thể không có việc gì, Vân Hi, em phải cùng tôi đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

“Tôi chỉ bị tuột huyết áp một chút, xin ngài không phải ngạc nhiên.”

Cố gắng muốn thoát khỏi ***g ngực của đối phương nhưng lại vẫn không tránh được “Mong ngài buông tôi ra? Ngài là nhân vật của công chúng, tôi lại chỉ là một nhân vật nhỏ bé, ở đây vẫn thường có xe cộ cùng người qua lại…Điều này có thể gây ra phiền phức không tốt cho ngài.”

Nhìn Vân Hi thực sự đã có lại chút khí sắc, trước kia hắn làm việc liên tục ba ngày không hề ăn uống cũng từng xuất hiện loại bệnh trạng. Đường Dịch Thần trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại “Tôi có thể hiểu là em đang quan tâm tới tôi sao?”

“Ngài nếu muốn nghĩ như vậy thì tôi cũng không có biện pháp.”

Dù sao cũng vừa mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, sức lực tất nhiên là không đủ, thanh âm yếu ớt mang theo một phong vị như làm nũng…Dường như cũng phát hiện ra điều này nên Vân Hi vội ho một tiếng, ngọ nguậy thân mình “Ngài ôm tôi như vậy……tôi không thoải mái.”

Quả nhiên giây tiếp theo, cánh tay dần thả lỏng, nhưng vẫn cố chấp ôn nhu ‘bao bọc’ lấy bàn tay hơi lạnh của cậu.

“Chúng ta…… một lần nữa bắt đầu lại đi!”

Dùng sức rút tay ra, Vân Hi nét mặt vốn dịu đi nháy mắt trở lên lạnh lùng “Tôi nên trở về công ty.”

Từ trên xe bước xuống, cước bộ có chút hư nhuyễn (lảo đảo, yếu ớt) lại vẫn kiên định bước đi từng bước một về phía trước.

“Vì cái gì không cho anh một cơ hội…” Hai ba bước liền theo kịp Vân Hi, Đường Dịch Thần giữ chặt cậu đứng yên trước mặt mình, tay cũng theo đó đặt lên vị trí trước ngực của cậu “nơi này của em……có anh.”

Thanh âm ôn nhu chất chứa đầy nhu tình làm cho chiếc mặt nạ ‘ngụy trang’ của Vân Hi suýt nữa thì ‘vỡ nát’, cậu nhìn tránh sang hưóng khác, ánh mắt chất chứa “Tuy rằng con tôi là nhận nuôi , nhưng hôn nhân của tôi là thật .” Khóe miệng bán câu, hiện lên nét mặt tươi cười “Chủ tịch Đường, nếu trong lòng tôi còn có ngài thì tôi sẽ không bao giờ kết hôn.”

“Không…” Lòng đố kị thiêu đốt hết thảy sự bình tĩnh cùng vẻ dịu dàng vốn có của Đường Dịch Thần, tay hắn gắt gao giữ chặt thắt lưng Vân Hi, khiến cho cậu càng thêm kề sát vào chính mình.

Vẫn tiếp tục mỉm cười, Vân Hi bình tĩnh nhìn Đường Dịch Thần “Chúng ta mười năm trước đã có kết quả, mười năm sau, càng đừng nên nhắc lại chuyện xưa…”

Nhìn Chủ tịch Đường Thị vẫn luôn nổi tiếng bởi vẻ điềm tĩnh, nay lại lộ ra biểu tình bối rối, Vân Hi cười tự giễu…. Dường như nếu có thể ‘phá tan’ biểu cảm của đối phương sẽ khiến Vân Hi thoải mái hơn. Tình cảm đó cậu vẫn cảm nhận được, nhưng chính những phần tình cảm này, cậu không thể tiếp nhận mà cũng không dám tiếp nhận nữa…. Cậu giờ đây đã không còn gì để mất, nhưng cái xúc cảm này vẫn còn vương nhớ trong tim làm cho cậu e ngại không muốn gợi lên “Tôi thật sự cần phải đi, cám ơn Chủ tịch Đường quan tâm tôi, tái kiến.” Hai chữ cuối cùng cố ý tăng thêm âm, như thể hiện trọn vẹn ý tứ muốn nói.

“Anh sẽ không buông tay….”

Buông tay hay không cậu cũng không thèm để ý tới, đã trải qua rất nhiều sự tình cũng khiến cho cậu nhận ra rất nhiều điều… Có rất nhiều chuyện đã được định sẵn từ trước dù có muốn thay đổi….thì cũng không thể.

______

Lenivy: chương sau là phiên ngoại xen vào giữa chính văn, là tác giả sắp xếp như thế không phải ta đâu nhá ^^~

Thêm Bình Luận