Nhật Lạc Vân Hi

7.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện kể về một chú công có cuộc sông vô cùng hạnh phúc êm đềm và không biết trân trọng chạy theo hận thù để rồi làm người ấy bị tổn thương bỏ đi nơi khác sống 10 năm. Thấm thoát 10 năm hai người gặp …
Xem Thêm

Chương 4
Về đến nhà, thái dương đã ẩn lạc phía cuối chân trời, pha bình trà ngon mời Lâm Hạo Nhiên đang ngồi trên sô pha, Vân Hi trên mặt hiện lên vài phần xin lỗi “Thật có lỗi, Hạo Nhiên, hôm nay công việc thật quá nhiều khiến anh phải đợi lâu như vậy”

“Không sao.” Khóe miệng bán cong lên, mang theo tươi cười ấm áp; cái đó so với công việc bình thường luôn phải tập trung, băng lãnh hoàn toàn không là gì, có lẽ Vân Hi trên người mang theo khí chất thoải mái an tường, làm cho hắn đi theo cũng được thả lỏng “Tôi còn chưa đói bụng… nhà cậu bài trí rất đẹp.”

Tuy rằng diện tích có hơi nhỏ nhưng lại sạch sẽ, thoải mái. Những lời này không phải khen tặng khách sáo, thoạt nhìn phòng ở chỉ có 60 mét vuông lại bài trí đồ vật trong nhà cùng màu sắc đều toát lên sự ấm áp, rất có cảm giác “gia đình”. Ánh mắt lơ đãng quét về phía ảnh chụp trên mặt tủ sạch bóng, quay đầu hỏi “Vân Hi, người cùng cậu chụp ảnh chính là con của cậu sao?”

“Ân.” Nhìn ra Hạo Nhiên trong lòng nghi hoặc, Vân Hi khóe miệng hơi hơi giơ lên “Năm tôi 19 tuổi thì nhận nuôi một đứa nhỏ, khi đó nó đã 5 tuổi. Chung sống mười năm, tôi đã sớm coi nó như chính con ruột mình đẻ ra. Minh Tuyên thực hiếu thuận, cũng thực thông minh, ngoan ngoãn.”

Luôn luôn lạnh nhạt nhưng trong thanh âm của Vân Hi lại không giấu nổi niềm kiêu ngạo thầm kín, thần sắc trên khuôn mặt làm cho trong mắt cậu đều mang theo sự tỏa sáng khác thường.

“Xem ra cậu rất yêu thương nó.”

“Kỳ thật từ khi còn bé, vẫn đều là nó chiếu cố tôi.”

Cậu tươi cười tràn đầy ấm áp, làm cho Lâm Hạo Nhiên khóe miệng cũng hơi hơi gợi lên “Đã thật lâu rồi không có nhìn thấy cậu cười, một nụ cười chân chính.”

Sờ lại khuôn mặt mình, Vân Hi tươi cười giống như trống rỗng “Vậy sao!”

Lập tức khuôn mặt khôi phục, ưu sầu hóa thành tro tàn “Tôi nên đi nấu cơm, anh bây giờ có kiêng ăn cái gì không? ”

Lắc đầu, khuôn mặt ôn nhu kết hợp cùng thân hình cao lớn tạo ra một cảm giác rất vừa mắt, dựa vào sô pha mang theo ý cười “Con người của tôi không kiêng gì cả.”

Hồi tưởng lại năm đó cùng nhau ăn cơm dã ngoại, Hạo Nhiên một bộ dạng chật vật đem khối thức ăn khó nuốt kia nuốt vào, Vân Hi cười khúc khích “Lúc trước anh như thế nào có thể đem khối thịt nướng kia nuốt vào ?”

Biết cậu ám chỉ tới chính là sự kiện kia, Lâm Hạo Nhiên cười “Kỳ thật tôi cũng rất hối hận, bất quá Tâm Vân lúc ấy bộ dáng sắp khóc, tôi không đành lòng, liền đem khối độc dược mà cô ấy nướng nuốt xuống.”

Trí nhớ lâm vào kí ức tươi sáng, Vân Hi khóe miệng đọng lại vết tích tươi cười cũng càng thêm rõ ràng “Đúng vậy, đã lâu cũng không có gặp qua Tâm Vân , cô ấy hiện tại thế nào ?”

“Cô ấy lấy một nhà nghiên cứu về rừng nguyên sinh, đi khắp nơi trên thế giới, cuộc sống rất hạnh phúc.”

Đi vào phòng bếp, quay đầu nhìn người bạn cao lớn, đẹp trai mà có chút tức giận “Anh thì sao? Chưa có ý trung nhân?”

Đầu hơi động, Lâm Hạo Nhiên mỉm cười đứng dậy đi theo vào phòng bếp “Tôi không nghĩ tới việc lập gia đình sớm.”

Đem thịt cùng cá trong tủ lạnh ra, Vân Hi giống như nghĩ tới cái gì đó chọn mi cười “Nếu tôi nhớ không lầm, anh so với tôi lớn hơn ba tuổi.”

“Duyên phận còn chưa tới, huống chi hiện tại cũng không có người nào có khả năng cùng tôi đi tới hôn nhân, cứ thuận theo tự nhiên.”

Chuyên chú nhìn người ở trong phòng bếp nấu cơm, hắn trong lòng có loại cảm giác ấm áp. Từ nhỏ sinh hoạt trong một gia đình lạnh lùng, chỉ có đấu đá cùng quyền lực, loại ấm áp này hắn chưa bao giờ có được. Năm đó, thời điểm quen biết Vân Hi, cũng vì thực thích hơi thở ấm áp vốn có trên người cậu. Đem ống tay áo sơmi màu xanh dương cuộn lên, nhìn nguyên liệu nấu ăn trên tay Vân Hi, hắn khóe môi gợi lên một chút loan loan độ cong “Tôi đến giúp cậu rửa sạch đồ ăn.”

“Không cần, tôi rửa được rồi.”

“Không sao, tuy rằng nấu cơm xào rau tôi không biết làm, nhưng rửa sạch mấy thứ này thì không thành vấn đề.” Dứt lời, mắt mang ý cười quét qua quần áo cậu “Hơn nữa đồng phục làm việc, cậu còn chưa thay, nếu bị bẩn thì thật phiền.”

Cúi đầu nhìn lại, quả nhiên… “Tôi quên mất.”

Buông đồ nấu trong tay, Vân Hi cười “Tôi đi thay quần áo”

“Ân.”

Nhìn Vân Hi đi vào phòng ngủ, Lâm Hạo Nhiên ý cười trong mắt vẫn không có rút đi, lập tức xoay người đem nguyên liệu để vào trong nước, nhẹ nhàng rửa.

Bên ngoài đại môn truyền đến thanh âm mở khóa, Lâm Hạo Nhiên đứng thẳng dậy hướng cửa nhìn lại.

“Ba ba, con đói bụng, buổi tối con muốn ăn…….” Vốn là mang mỉm cười tươi rói, khi thấy rõ ràng trong phòng bếp là một người khác, thiếu niên trên mặt nháy mắt sẵng giọng quát lên “Anh là ai?”

Không giải thích nhiều lời, Lâm Hạo Nhiên mỉm cười “Cháu chính là Minh Tuyên!”

Không hờn giận, hai tròng mắt híp lại “Loại xưng hô này không phải có thể tùy tiện gọi” Ánh mắt lạnh như băng không giống của một đứa nhỏ 15 tuổi, hơn nữa thân hình cao lớn cùng tuấn nhan thành thục, vô hình bên trong không khí chung quanh mang khí thế áp lực gắt gao, nhưng vẫn không thể gây ảnh hưởng gì tới Lâm Hạo Nhiên, ngược lại có một chút tán thưởng “Tôi là bằng hữu của ba ba cháu.”

Mới vừa mở cánh cửa phòng ngủ ra liền thấy ngày thân ảnh của đứa con, Vân Hi tươi cười “Minh Tuyên, con về rồi à.”

“Ba ba.” Vừa bất đồng đối với Lâm Hạo Nhiên lãnh đạm, giờ trong thanh âm mang theo một loại ý tứ ôn nhu sâu kín “con đói bụng.”

“Cơm lập tức sẽ xong, đến đây ba giới thiệu với con một chút.”

Dắt tay đứa con cao hơn cậu một cái đầu, Lục Vân Hi trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu từ ái “Đây là Lâm thúc thúc, là hảo bằng hữu của ba ba khi còn trẻ.”

Xoay người, giống như không phải vừa nãy cùng người, Lục Minh Tuyên thập phần lễ phép khẽ gật đầu “Lâm thúc thúc hảo.”

Lâm Hạo Nhiên khóe miệng gợi lên, nhẹ nhàng cười, trong mắt thần sắc có chút tán thưởng.

___________

Lenivy: Ta đang bị ốm….mệt…Blog.Uhm.vN

Thêm Bình Luận