Chương 66: Ngoài ý muốn

Thu Đồng nói rằng cô sẽ đưa An Ninh đi chơi sau khi kết quả thi của em ấy được công bố, nhưng khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, thông qua cửa sổ nhìn thấy thế giới bên ngoài phủ lên một màu trắng xoá, khuôn mặt của An Ninh thể hiện sự khao khát mãnh liệt, cô liền bắt tay đặt vé máy bay.

Cô vốn là có ý định đi ra ngoài một chuyến, vừa vặn dẫn bạn nhỏ đi chơi luôn.

Sau khi chào hỏi ba mẹ Lộ gia, cả hai nhanh chóng lên máy bay bay đến một quốc gia nhỏ ở Châu Âu. Nơi đó có những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa quanh năm, có khu trượt tuyết khổng lồ, có một khách sạn trên đỉnh núi với phong cảnh độc đáo, có thể nhìn thấy bình minh, hoàng hôn và từng dãy núi chạy dài liên miên.

Sau khi xuống máy bay, Thu Đồng tắt điện thoại di động, lấy một chiếc điện thoại khác, gửi đi một tin nhắn.

Thu Đồng đã liên hệ trước với khách sạn, sau khi xuống máy bay sẽ có nhân viên lái xe đến đón người, Thu Đồng vẫn như cũ dùng tiếng Anh lưu loát đàm phán với người đó, An Ninh nắm tay cô đi theo phía sau, một đôi mắt cẩn thận quan sát xung quanh.

Sau khi đến khách sạn an toàn, hai người đi thẳng lên phòng. Chuyến hành trình này thời gian đi rất dài, An Ninh đã ngủ trên máy bay, lúc này tinh thần nàng rất tốt.

Họ xuất phát vào buổi trưa, bay gần mười một, mười hai tiếng, đến nơi thì trời ở đây đã gần chạng vạng, ánh tà dương đỏ cam như lòng đỏ trứng, treo nghiêng ở chân trời, đem đám mây phía tây nhuộm ra một mảng màu đỏ cam.

"Em đi tắm trước đi, buổi tối ra ngoài chơi một lát", Thu Đồng nói, mở vali ra bắt đầu tìm quần áo.

An Ninh mặc một chiếc áo khoác dày màu trắng như tuyết, phồng lên như một con gấu trắng nhỏ. Lời của Thu Đồng văng vẳng bên tai nàng, nàng nhìn về phía ban công bên ngoài phòng, mắt sáng lên, cộc cộc chạy đến đó.

Đứng trên ban công lộ thiên nhìn về phía xa xa, khách sạn này được xây dựng trên đỉnh núi, phòng của bọn họ ở tầng năm, thoạt nhìn giống như đứng cheo leo trên vách núi. Xa xa từng dãy núi tuyết, trên đỉnh núi như mang những chiếc nón màu trắng, núi non một mảnh màu xanh sẫm. Bốn bề đều có thể nhìn thấy một khoảng không bao la rộng lớn. Bầu trời trên đầu xanh trong như ngọc bích, phía chân trời là ánh hoàng hôn vàng óng, cảnh sắc tuyệt đẹp, cuối tầm mắt là một thành phố rực rỡ ánh đèn, người đến người đi nhộn nhịp đông đúc.

"Thật đẹp đúng không?", thanh âm của Thu Đồng vang lên bên tai.

An Ninh vừa quay đầu lại liền bị ôm từ phía sau. Nàng mặc rất nhiều lớp, Thu Đồng mở vòng tay ôm qua vai em ấy, tựa nhẹ cằm vào chiếc mũ phía sau.

"Mùa đông năm nào chị cũng đến đây trượt tuyết, khu trượt tuyết ở đây rất lớn", cô cọ nhẹ vào gò má bạn nhỏ, xúc cảm non mềm làm người ta không nỡ rời đi.

Cô ghé vào bên tai em ấy, nói thật nhỏ: "Năm nay đưa em đến đây, sau này sẽ đưa em đi nhiều nơi hơn, muốn cho em xem tất cả những nơi mà chị đã đi qua và yêu thích".

Tròng mắt thiếu nữ rung động, giơ tay lên xoa tay Thu Đồng. Nàng cụp mắt xuống, nhìn đôi tay với các khớp ngón tay đẹp đẽ và móng được sơn màu đỏ, rồi từ từ nắm chặt. Nàng ở trong lòng nói: [Em cũng muốn cho chị thấy cuộc sống của em, những tháng ngày không có chị tham dự vào, mặc dù không tốt lắm nhưng biết được ở tương lai gặp gỡ chị, những khoảng thời gian không muốn nhớ lại trước đây đều biến thành có ý nghĩa].

"Trước kia phong cảnh dù có đẹp như thế nào, chỉ có một mình chị xem, sau này hai chúng ta cùng nhau ngắm núi sông, được không?"

Thu Đồng nói chuyện với em ấy luôn thích hỏi có được không, mặc dù cô biết rõ trong lòng rằng An Ninh đối với cô chỉ có thể trả lời là được.

Cô gái đang đứng hướng về trời xanh và núi tuyết khẽ động, thoát khỏi vòng tay của người phía sau, quay người đối mặt với Thu Đồng, vòng tay qua cổ cô, nhắm mắt lại và kiễng chân lên.

Nàng dùng hành động để trả lời vấn đề của cô. Thu Đồng hỏi, có được hay không? Nàng im lặng trả lời, được.

Đôi môi ấm áp mát lạnh áp lên, thoáng lưu lại sau đó liền muốn rút lui. Đôi mắt của Thu Đồng hơi sững sờ, chỉ trong nháy mắt. Đôi mắt hoa đào hơi híp híp, hàng mi dày khẽ rung rồi khép lại, một tay đè lên eo người đang chuẩn bị rời đi, đem người ép thẳng vào trong lòng. Cô hé môi, cắn phần "tráng miệng" tự dâng lên.

Nói là buổi tối ra ngoài chơi một hồi, kỳ thực cũng chỉ là đi dạo vòng vòng quanh khách sạn. Khách sạn hơi xa thành phố, đi ô tô hơi phiền, An Ninh không muốn đi lại nhiều, buổi tối nàng và Thu Đồng ở trong nhà hàng buffet của khách sạn ăn chút gì đó, đến phòng chiếu xem phim rồi trở về phòng nghỉ ngơi.



Hai người ban ngày trên máy bay ngủ rất lâu nên buổi tối có chút trằn trọc khó ngủ, mãi cho đến qua nủa đêm mới lần lượt rơi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại lần nữa, bầu trời đã sáng choang.

Sau khi thức dậy và ăn sáng, chính là tiết mục đi trượt tuyết như đã định. Thu Đồng đã tới nơi này nhiều lần, nhân viên ở khu trượt tuyết trực thuộc khách sạn cũng biết rõ về cô, thấy lần này cô dẫn theo một cô gái nhỏ đến đây, bầu không khí giữa hai người rất thân mật, không khỏi đùa trêu ghẹo cô: "Yo, Đồng! Không giới thiệu một chút sao?"

Người nước ngoài luôn nhiệt tình như lửa, dù cho bọn họ cũng không quen lắm nhưng không trở ngại việc trò chuyện cứ như quen biết từ kiếp nào.

Thu Đồng đang trang bị dụng cụ trượt tuyết cho An Ninh, cô nhướng mày và mỉm cười: "Như mọi người thấy, người yêu của tôi".

Lời vừa nói ra, một số người đang chuẩn bị đi trượt tuyết xung quanh đều quăng tới ánh mắt mơ hồ, không có kỳ thị hay coi thường, chỉ có sự dò hỏi và tò mò, đa số đều là thiện ý.

"Well ~~~", thanh niên năm trước từng uống rượu với Thu Đồng, giơ ngón tay cái lên, nhe hàm răng trắng đều tăm tắp, "Cô ấy thật xinh đẹp! Giống như thiên thần! Nhưng cô ấy còn quá nhỏ ~"

"Tôi đang đợi em ấy lớn lên", Thu Đồng cười, mọi người đều có thể nhìn thấy vẻ đẹp của An Ninh, một vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết từ tâm hồn. Giống như lúc này, em ấy nghe không hiểu lắm lời của họ, mở to đôi mắt trong veo, bối rối nhìn bọn họ, dễ thương như một chú nai con mới sinh. Lúc người đàn ông kia quay về nàng nói "Pretty", nàng rốt cục cũng tỉnh tỉnh mê mê biết họ đang nói về nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng không khỏi đỏ bừng như hoa đào.

"Đồng, tôi rất vui vì cô đã có được hạnh phúc! Chúc phúc cho hai người!"

"Cảm ơn".

*

*

"Nào An An, đừng sợ, chị ở bên cạnh coi cho em", Thu Đồng chỉ chỉ chính mình, quay về bạn nhỏ đang chống gậy trượt tuyết.

An Ninh nắm chặt cán gậy đứng trên cánh đồng tuyết dày. Thu Đồng cố ý tìm một con dốc thoai thoải để em ấy tập, bây giờ cô muốn em ấy thử trượt xuống. Nàng chậm rãi bước đi, ván trượt dừng lại ở rìa con dốc nhỏ, Thu Đồng đi theo bên nàng, cẩn thận nhìn chằm chằm nàng.

"Dùng lực cổ tay chống gậy trượt đẩy về phía sau, giữ trọng tâm thân thể ở phía sau, ván trượt tuyết mở rộng bằng vai, trượt xuống từ từ". Vẻ mặt cô nhìn còn căng thẳng hơn cả An Ninh, như thể người học là cô vậy.

An Ninh theo chỉ dẫn của cô điều chỉnh tư thế, hơi nghiêng người về phía trước, dùng hai tay chống gậy đẩy tuyết xuống, ván trượt dưới chân nàng thuận lợi trượt xuống con dốc thoai thoải, nàng nỗ lực ổn định cơ thể không để lung lay, trượt xuống được một đoạn mới thoát khỏi quán tính và dừng lại.

Thu Đồng trượt theo nàng suốt quãng đường, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách cố định đằng trước em ấy, một khoảng cách đủ để có thể nhanh chóng tiếp cận em ấy khi cần. Cuối cùng khi An Ninh dừng lại mà không hề hấn gì, cô đã đổ mồ hôi toàn thân vì lo lắng, bạn nhỏ kia lại mỉm cười thích thú, không hề tỏ ra sợ hãi.

Cô là người dạy, người sợ hãi lo lắng cũng là cô, nhưng cô vẫn thích như vậy.

Thời gian mấy ngày này hai người đều chơi ở khu trượt tuyết, An Ninh từ mới ban đầu trượt trên mặt đất bằng phẳng đã dần trượt được trên con dốc thoai thoải, tiến bộ hết sức rõ ràng. Ở đất nước xa lạ này, hai người nắm tay, ôm nhau sẽ không bị chú ý đặc biệt, mà dù hai người các cô hôn nhau ngoài đường cũng không ai dòm ngó, ở đây ai cũng không quen biết bọn họ, tựa hồ thoát ly thế tục, mỗi ngày đều chỉ có nhau, không có bất kỳ điều lo lắng nào khác.

An Ninh rất thích nơi này, yêu thích những ngọn núi tuyết phủ quanh năm, thích những đám mây giăng trên bầu trời, thích những người qua đường nhìn thấy các nàng trên đường đều sẽ mỉm cười. Điều nàng thích nhất là người luôn bảo vệ nàng trong lúc trượt tuyết.

Thật đáng tiếc khi họ phải quay trở về rồi.

Thu Đồng nhận được tin máy chủ của công ty bị tấn công bởi một nguồn không xác định từ bên ngoài. Tình cờ là vài ngày trước Viên Thuyền đã dùng phép năm mà về quê. Cuộc tấn công này rất dữ dội, đến mức hệ thống của công ty bị tê liệt. Viên Thuyền đã bị triệu hồi và đang trên đường trở về, nhưng ngời đang ở xa, đã vượt quá tầm tay anh ta, hiện tại chỉ có thể dựa vào một ít nhân viên công ty chống đỡ.

Thu Đồng cũng bị thông báo phải quay lại, Thu Văn Sinh tự mình gọi điện thoại tới. Cô lại ở trong điện thoại nói cô không biết về an ninh mạng, quay lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.



========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

2. Giọt Lệ Tình

3. Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!

4. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng

=====================================

Thanh âm của Thu Văn Sinh lạnh lùng và tức giận: "Thu Đồng, Viên Thuyền đột nhiên xin nghỉ phép sớm để về nhà, công ty liền gặp phải đợt tấn công, quá là trùng hợp đi!"

"Ông nói vậy là có ý gì? Ông nghi ngờ tôi sao?", Thu Đồng mỉm cười, giọng điệu khẳng định, "Tôi thực sự không biết thì ra ông đánh giá cao tôi như vậy".

Bên kia yên tĩnh, Thu Văn Sinh nghĩ đến tính khí của cô, mặc dù ông có nghi ngờ trong lòng nhưng ông không có bằng chứng. Ông ta đã điều tra, Thu Đồng cùng Viên Thuyền không có bất kỳ tiếp xúc nào, cô cũng không có sức mạnh để chống lại "Thừa Nghiệp". Cũng do ông quá nóng lòng, trong tiềm thức người đầu tiên nghi ngờ chính là cô.

Ông đè xuống tức giận, thời khắc nguy cấp, ông không muốn tốn thêm thời gian để có sắc mặt tốt cho cô, chỉ lạnh lùng nói: "Còn hai ngày nữa là sinh nhật của ta, vào ngày đó ta sẽ nhận Thu Nguyên về nhà, cô làm con gái và là em gái nên trở về một chuyến!".

Ở nơi ông ta không thể nhìn thấy, sắc mặt Thu Đồng trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, khóe môi nhếch lên nụ cười không chút cảm xúc, nhưng giọng nói không thay đổi bao nhiêu, vẫn như cũ giễu cợt, "Được, tôi nhất định sẽ có mặt để cổ vũ các người ~".

Sau khi cúp điện thoại, cô bóp chặt điện thoại cười lạnh, bữa tiệc sinh nhật này cô không thể để nó xảy ra được.

Sau đó là đường trở về của hai người, sau hơn mười tiếng bay, cuối cùng cũng hạ cánh. Trong nháy mắt Thu Đồng lập tức lấy điện thoại di động ra xem. Điện thoại di động trên đường bay đều trạng thái tắt máy, sau khi mở máy lên rất nhiều tin nhắn nhanh chóng hiện ra. An Ninh tò mò nhìn vào, phát hiện Thu Đồng sau khi đọc tin tức trên mặt lộ ra vẻ sung sướиɠ.

"An An, chị đưa em về nhà trước, mấy ngày nay chị có chút bận rộn, em ngoan ngoãn ở nhà nha, lúc rảnh chị sẽ về với em".

Bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, mềm mại như con thỏ nhỏ.

Thu Đồng đưa nàng đến Lộ gia, sau đó đi thẳng đến bệnh viện. Trong khoảng thời gian cô đang trên máy bay trở về, tập đoàn "Thừa Nghiệp" của Thu gia dưới sự tấn công liên tục từ bên ngoài đã thua cuộc. Đợi được Viên Thuyền chạy đến, toàn bộ hệ thống của công ty đã sụp đổ, tài sản bốc hơi hơn một tỷ nhân dân tệ, vô số dữ liệu đã bị mất, tổn thất không thể tưởng tượng được. Thu Văn Sinh quá kiêu ngạo, ông ta tập hợp tất cả các nhân viên của mình để chống lại cuộc tấn công không xác định này, cho rằng sẽ như trước đây nhanh chóng đẩy lùi được đối phương, kết quả đối phương không phải chỉ là tấn công bất chợt mà dường như là có sự chuẩn bị mà tới, kỹ thuật này dù cho Viên Thuyền ở đó nhiều nhất cũng là hòa, nhưng mà lúc đó Viên Thuyền lại không ở công ty.

"Thừa Nghiệp" người to sức lớn, từ khi mới thành lập đã chịu vô số đả kích nhưng trước một doanh nghiệp khổng lồ thế này nhũng đả kích đó chỉ như mưa phùn, không có ảnh hưởng gì. Lần này Thu Văn Sinh đã không đủ để tâm đến nó, khi hạt bụi cuối cùng lắng xuống, cuộc chiến trên mạng kết thúc, đối phương đã lấy tư thế như bẻ gãy cành khô mà phá hủy cơ sở dữ liệu của Thừa Nghiệp. Lúc mọi chuyện đã xong, Viên Thuyền mới "khoan thai" đến muộn.

Việc này Viên Thuyền không có trách nhiệm, Thu Văn Sinh đã chấp thuận yêu cầu nghỉ phép của anh ta, ngay khi biết tin anh ta đã vội chạy về, chỉ là chậm một bước thôi.

Tất cả các loại phần mềm dưới trướng Thừa Nghiệp đều bị tạm ngừng lại, sau khi nhiều người phát hiện ra hiện tượng này, tin tức về vụ việc bắt đầu lan ra ngoài. Cổ phiếu Thừa Nghiệp tuột rồi lại tuột, tiếng xấu cứ lan ra ngoài.

Thu Văn Sinh vẫn luôn trấn giữ ở công ty đột ngột ngất xỉu trong văn phòng, sau khi được bí mật đưa đến bệnh viện, ông ta được chẩn đoán là bị xuất huyết não và đang trong tình trạng nguy kịch. Thu gia loạn thành một đống, Thừa Nghiệp không có người đứng đầu, lòng người hoang mang.

Thu Đồng ban đầu vốn chỉ muốn ngăn Thu Nguyên vào cửa, nhưng diễn biến hiện tại thực sự là... một điều bất ngờ.