Chương 7

Tiết Yêu nhìn thấy ta đột nhiên đến tìm chàng, trên mặt hiện ra một chút kinh ngạc.

Rốt cuộc, những ngày này, chúng ta hầu như không nói một lời.

Sau khi nghe ta nói về Triệu Ninh, vẻ mặt bình tĩnh của Tiết Yêu đã thay đổi.

Chàng ngẩng đầu nghiến răng hỏi ta từng chữ một.

"Mạnh Phi bất nghĩa đã khiến ân sư của ta bị giam cầm một cách oan uổng.”

"Triệu Ninh là sư huynh ta, có bao nhiêu năm tình đồng môn.”

"Tại sao ta phải tin ngươi, con gái của Mạnh Phi?"

Ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên mặt ta, lộ ra hơi lạnh thấu xương.

Trái tim ta run rẩy, nhưng ta buộc mình phải ổn định lại.

"Dù chàng có tin hay không, ta cũng chỉ nói với chàng sự thật về những gì ta đã thấy.”

"Ta biết chàng có cách riêng để kiểm tra xem nó có đúng hay không.”

Ta dừng lại và nói tiếp.

"Mặc dù ta là con gái của nhà họ Mạnh, nhưng ta cũng là vợ của nhà họ Tuyết.”

“Chúng ta là phu thê, một người vinh cả nhà cùng vinh, ta cũng không cần lừa gạt chàng.”

Tiết Yêu vẫn im lặng, chỉ khẽ cau mày, không biết đang nghĩ gì.

Ta nói xong, đẩy cửa đang muốn rời đi thì bỗng nhiên thoáng thấy vầng trăng sáng trên bầu trời đêm như một tấm ngọc.

Ta ngạc nhiên khi nhớ ra rằng ba ngày sau là Tết Trung thu.

Trong nháy mắt, đã là đêm Trung thu.

Hai ngày này, Tiết Yêu vẫn bận rộn đến mức chân không chạm đất, cả ngày không thấy bóng người.

Kiếp trước, Khương thái phó đột nhiên ngã bệnh vào đêm Tết Trung thu và qua đời đột ngột.

Đến khi được phát hiện đã là ngày hôm sau.

Mặt trời đã gần lặn, chân trời mông lung trồi lên một tầng bóng đêm.

Vẫn là không thấy bóng dáng Tiết Yêu đâu, trong lòng ta không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.

Mặc dù hôm đó chàng đã mơ hồ nhắc tới, nhưng thái độ của chàng vẫn luôn không rõ ràng.

Nếu chàng không muốn tin ta, gây ra bi kịch cho Khương Thái phó kiếp này, vậy thì cung không liên quan gì đến ta!

Tuy là nghĩ như thế, nhưng trong lòng ta lại ngăn không được mà lo sợ bất an.

Trời càng ngày càng tối... Nếu ta không nhanh chóng di chuyển cơ thể, ta sợ rằng sẽ không thể đến kịp trước lúc Khương thái phó lâm chung.

Haizzz!

Ta nghiến răng, xách hộp thức ăn đã chuẩn bị trước đó, bước nhanh về hướng Hình Bộ.

Trong ngục giam tối tăm ẩm ướt, ánh sáng mờ ảo và lạnh lẽo.

Ta nhét vài lạng bạc cho viên cai ngục, liền tìm được phòng giam của Khương thái phó mà không gặp bất kì sự cố nào.