Nhất Niệm Chi Gian

8.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, ngược tâm, HE Edit và Beta: Jinhee Hạnh phúc là thứ không thể thấy được điểm khởi đầu cũng như điểm kết thúc của nó. Tựa như sớm mai, vén bức mành cửa sổ …
Xem Thêm

Chương 11
Ngay khi tôi quyết tâm rời bỏ hắn trước, không nghĩ tới đã có người muốn thay tôi quyết định trước một bước.

Buổi sáng hôm đó, tôi ăn điểm tâm do Trần Diệu làm như mọi ngày, sau đó cầm cặp hồ sơ đi đến văn phòng, bất ngờ nhìn thấy có người chờ sẵn bên trong. Tôi hơi kinh ngạc, tôi không nhớ có hẹn trước với người nào sớm như vậy. Nhưng đối phương vừa mở miệng, tôi lập tức hiểu được hết toàn bộ.

“Tần Vi tiên sinh phải không? Tôi là trợ lý của Trần Lập Tường tiên sinh.”

“Thật không? Hân hạnh. Có chuyện gì sao?” Nhìn là đã biết hắn bởi vì chuyện gì mà đến, tôi chỉ là sĩ diện nên giả vờ không biết.

“Trần tiên sinh muốn hẹn ngài nói chuyện, nếu ngày bây giờ có điều kiện.” Hắn lễ độ nho nhã nói.

“Được, xin chờ tôi chừng mười phút, tôi đi an bài công việc hôm nay đã.”

Tôi hướng thư ký căn dặn danh mục công việc phải hoàn thành trong hôm nay, đi theo hắn ra khỏi công ty rồi ngồi lên một chiếc xe có rèm che cao cấp. Dọc đường đi chúng tôi không nói với nhau một câu nào, mãi đến khi xe dừng trước cửa một căn biệt thự sang trọng, hắn mới mở miệng nói: “Đến nơi rồi, mời ngài chờ.” Tiếp đó để tôi xuống xe, lập tức rời đi ngay.

Tôi đứng ngoài cửa mà ngơ ngẩn cả người, có người lại đây giúp tôi mở cửa rồi dẫn tôi vào đại sảnh, tức thì có người dâng nước trà lên, khom người lui ra, có thể thấy đã được huấn luyện khá bài bản.

Chén trà vừa mới nâng lên, một người đàn ông từ trong phòng đi ra, toàn thân bộc lộ một cỗ uy nghiêm, nhìn ra được là một đại nhân vật. Tôi dĩ nhiên biết rõ ông, ông là ba của Trần Diệu, cứ vài ba tháng liền thấy xuất hiện trên mặt báo, TV _ phó thị trưởng Trần Lập Tường.

Tôi lễ phép đứng lên, ông ta hơi hơi gật đầu một cái: “Tần Vi phải không? Ngồi đi.”

Tôi liền ngồi xuống, thuận tay cầm chén trà chưa kịp uống lúc nãy mà nhấp một ngụm.

“Nói vậy cậu hẳn là biết mục đích hôm nay tôi hẹn cậu đến đúng không?” Ông cũng nâng chén trà lên, thổi thổi vài cái, chậm rãi mở miệng.

“Ngài không nói, tôi làm sao biết được?” Tôi thản nhiên trả lời.

Ông ta hiển nhiên không nghĩ đến tôi sẽ nói ra những lời này, giật mình một chút, lát sau trên gương mặt hiện ra một nụ cười thích thú: “Khó trách Trần Diệu cứ quyết một lòng với cậu, quả thật làm tôi nhìn với cặp mắt khác xưa.”

“Ngài quá khen.”

“Cậu quen Trần Diệu bao lâu rồi?”

Tôi rất muốn nói có lẽ năm hay sáu năm gì đó? Nhưng lo người ta sẽ không chịu nổi cú kinh hách này, cho nên trả lời một câu mơ hồ: “Được một quãng thời gian.”

“Hèn chi Trần Diệu vẫn không chịu xuất ngoại, tôi vốn nghĩ nó luyến tiếc tôi và mẹ nó, xem ra cậu mới là nguyên nhân chân chính nhỉ?”

“Ngài nghĩ nhiều quá rồi, tôi cũng có cơ hội xuất ngoại mà không muốn đi. Tôi đã từng bị Trần Diệu vứt bỏ mà, có lẽ hắn cũng không phải vì tôi mới làm ra quyết định này.”

Ông ta nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, cuối cùng mở miệng: “Trần Diệu đích thật rất thích cậu, nhưng cậu dường như không thích nó nhiều như nó thích cậu thì phải.”

Tôi nhẹ nhàng buông chén trà: “Ngài vì đứa con mà đến tìm công đạo ư? Nếu tôi nói tôi cũng thích con ngài như hắn thích tôi, có phải cuộc nói chuyện hôm nay sẽ kết thúc?”

Trần Lập Tường đột nhiên nở nụ cười: “Tôi cảm thấy kì quái, vì sao một kẻ bệnh thần kinh lại có thể miệng lưỡi đến vậy, cực kỳ cẩn thận trả lời vấn đề của tôi chứ?”

Tay tôi cầm chén trà bắt đầu run dữ dội: “Thực xin lỗi, tôi không biết ngài đang nói cái gì.”

Ông ta cười khẽ một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn tôi: “Tôi điều tra cậu rồi, cậu đã ở bên Trần Diệu từ khi còn đại học đúng không? Nó hiểu cậu được bao nhiêu? Nó có biết cậu từ lúc 12 tuổi đã phải đến khám ở khoa thần kinh đều đặn mỗi tháng hay không?”

“Tôi nghĩ đó là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến bất kỳ kẻ nào khác.” Tôi miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, không đến nỗi đưa chén trà nóng trong tay hất toàn bộ lên mặt ông ta.

“Con ta đi yêu đàn ông đã đủ mất mặt, cư nhiên còn là một thằng thần kinh không bình thường! Ngươi bảo kẻ làm cha như ta làm thế nào chịu đựng được? Ngươi cho đến bây giờ còn chưa nói cho nó biết ngươi có loại bệnh này phải không? Ta thấy nhà ngươi điều kiện cũng không tồi, chỉ sợ cũng không phải vì tiền mới ở bên Trần Diệu. Loại tình cảm này của các ngươi vốn không bình thường, ngươi còn chưa tính, Trần Diệu từ nhỏ là đứa biết nghe lời, ngươi không thể vì bản thân mình có bệnh mà hủy hoại nó!”

“Tôi không có bệnh.” Tôi lẳng lặng nói.

“Không có bệnh vậy thì rời khỏi Trần Diệu đi! Ta sẽ không tiếc hết thảy đại giới làm ngươi rời khỏi nó, ngươi có biết để đối phó với loại người như ngươi, ta có rất nhiều biện pháp!”

Thật không hỗ danh hổ phụ sinh hổ tử, tôi nhớ đến lúc trước Trần Diệu tra hỏi tôi và Lâm Hoán có quan hệ hay không, hắn cũng cương quyết nói hắn có biện pháp làm cho Lâm Hoán sống không yên.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, loại người như tôi? Loại người như tôi là loại người nào vậy?

“Thực có lỗi đã làm ngài phải thất vọng, ngay từ đầu không phải do tôi bò lên người của con ngài trước. Nếu nói tôi có bệnh, đứa con của ngài đại khái bệnh sẽ không nhẹ hơn tôi bao nhiêu.”

“Ngươi………”

“Nói xong rồi thì tôi đi trước. Thuận tiện nhắc nhở ngài một câu, tuy rằng loại người như tôi chính xác không là cái gì trong mắt ngài, bất quá nếu ngài không cẩn thận kích động tôi, loại người như tôi đây sẽ nổi điên phá hủy đứa con cao quý của ngài đấy. Tôi có bệnh viện chứng minh không cần phụ trách trách nhiệm pháp luật đâu.”

“Ngươi……Thằng vô lại! Hỗn đản!” Lão ta rốt cục thất thố, ha ha, cái gọi là đại nhân vật nguyên lai cũng chỉ đến mức này thôi, mắng chửi người khác so với mấy ả đàn bà chanh chua chẳng hơn được bao nhiêu. Tôi rời đi giữa tiếng rống giận của lão ta, muốn khi nào rời bỏ Trần Diệu, tôi sẽ tự quyết định. Nếu tôi là đứa bệnh thần kinh, tôi tự nhiên sẽ không cần ngoan ngoãn nghe lời lão nói.

Trần Lập Tường không phải tay vừa, nếu ông ta không thể xuống tay với tôi bên này, ông ta chỉ có thể gia tăng sức ép lên Trần Diệu. Buổi chiều sau khi tôi rời khỏi tòa biệt thự sang trọng kia, lúc trở về căn hộ của Trần Diệu thì phát hiện cửa khóa đã thay đổi. Thực quá đáng, quần áo của tôi còn ở bên trong mà.

Điện thoại đến cơ quan của hắn, hắn cũng không đi làm, tôi đoán chắc là hắn bị gia đình giam lỏng rồi.

Tôi quay về căn nhà cũ đã hơn một năm không bước vào, chấm dứt như thế cũng tốt, ít nhất tôi có thể tin rằng Trần Diệu là bị ép buộc rời khỏi tôi, tôi cũng có thể làm như tôi buông tay trước.

Lừa mình dối người đều không phải chuyện tốt, không phải sao?

Tôi nghĩ đến cuộc sống rốt cục có thể khôi phục lại bình tĩnh, ai ngờ một tuần sau, tôi đột nhiên gặp được Trần Diệu đang ngồi trên mặt đất trước cửa nhà tôi. Tôi sợ ngây người, hắn thoạt nhìn cứ như vừa trải qua một trận ẩu đả, tóc tai rối bù, trên người mặc đồ ngủ, đầu chôn giữa hai chân, chật vật không chịu nổi.

Nghe được tiếng bước chân của tôi, hắn lập tức ngẩng đầu lên: “Tần Vi!”

“Trần Diệu……Cậu…Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi từ trong nhà trốn ra……Tần Vi, tôi đã nói trước khi tôi buông tay, cậu không được phép rời bỏ tôi! Mặc kệ người nhà tôi có nói cái gì với cậu, cậu cũng đừng nghe! Tôi chỉ muốn mình cậu, Tần Vi, tôi chỉ cần mình cậu thôi!” Hắn lấy tay ôm chặt tôi vào lòng, “Chúng ta đi đi, rời khỏi nơi này.”

“Đi đâu giờ?” Tôi mờ mịt hỏi.

“Tôi có đem hộ chiếu theo……Chúng ta xuất ngoại đi, tùy tiện mua vé đi đâu cũng được!”

Trong phút chốc, tôi cảm thấy hắn thật sự điên mất rồi, nhưng tôi cũng điên theo hắn. Tôi mở cửa chạy vào nhà tìm hộ chiếu của mình, tiếp theo liền gọi điện thoại đặt vé máy bay, sau đó thu thập chút hành lý, cầm sổ tiết kiệm và tất cả chi phiếu cùng Trần Diệu hướng đến sân bay.

Tôi thậm chí không kịp gọi điện thoại nói một tiếng cho ba biết.

Đáng tiếc chúng tôi điên cuồng chung quy không duy trì được bao lâu, vừa bước khỏi thang máy, ba mẹ Trần Diệu đã đứng ngoài chờ sẵn.

Nếu muốn đánh nhau, hai người bọn họ tất nhiên không phải đối thủ của chúng tôi. Bất quá nếu nhìn đến mấy chục tên vệ sĩ đứng đằng sau họ sẵn sàng chờ lệnh, việc duy nhất chúng tôi có thể làm là nắm chặt tay nhau.

Trần Lập Tường vẻ mặt âm trầm tiến lên, “bốp” một cái tát vào mặt Trần Diệu: “Mày điên rồi sao? Mày muốn bỏ trốn cùng một thằng đàn ông hả?”

“Ba!” Trần Diệu đột nhiên quỳ xuống, “Ba để con ở bên Tần Vi đi! Con thật lòng yêu hắn, không để con ở bên hắn, con cả đời cũng không kết hôn!”

“Mày muốn yêu một thằng đàn ông, được thôi! Nhưng mày cũng nên yêu một kẻ bình thường chứ, cái loại bệnh thần kinh này đáng để mày lãng phí bản thân sao?” Trần Lập Tường hung hăng rống lên.

“Ba nói cái gì?” Trần Diệu sửng sốt.

Trần Lập Tường quăng tập bệnh án vào mặt hắn: “Chính mày nhìn cho kỹ đi, đây là bệnh sử hơn mười năm qua của thằng đàn ông mày thích đó! Nó không có bệnh thì sẽ dây dưa với mày chắc? Nó có bệnh thì mày cũng có bệnh theo? Hả?”

Trần Diệu một cái liếc mắt cũng không nhìn tới, trực tiếp cầm xấp giấy xé nát: “Con mặc kệ! Hắn có bệnh con cũng yêu hắn! Hắn có bệnh con cũng có bệnh! Hay là các người đem chúng con đến cùng một bệnh viện đi, muốn bắt con rời bỏ Tần Vi, không có khả năng! Không có khả năng!”

Mẹ Trần Diệu rốt cục nhịn không được lớn tiếng khóc lên: “Trần Diệu, tại sao con có thể như vậy? Tại sao con lại biến thành thế này chứ?”

Tôi ngơ ngác nhìn hết thảy, tôi chưa bao giờ biết hắn có thể sẽ nói ra những lời này……Tôi vẫn nghĩ hắn yêu tôi không đủ nhiều, tôi vẫn nghĩ hắn không cho phép tôi rời bỏ hắn trước khi hắn rời bỏ tôi là bởi vì hắn đã chuẩn bị buông tay…… Nguyên lai là tôi yêu hắn không đủ, cho nên mới không tin tưởng hắn, cho nên mới đối xử hờ hững với đoạn tình cảm này.

Nhưng mà Trần Diệu à, thứ tình yêu không được một chút cảm thông, không được một lời chúc phúc, biến thành đoạn tuyệt với gia đình rồi trở thành hai bàn tay trắng, dù rằng chúng ta chiếm được nhưng sẽ chân chính hạnh phúc sao?

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên, ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời kia chiếu rọi lên tôi, tôi dường như nhìn thấy nó chiếu ra thứ ánh sáng tuyệt vọng lên người Trần Diệu, từng chút từng chút một lan khắp tứ chi của hắn, cuối cùng đưa cả người hắn nuốt hết.

“Tần Vi……Tần Vi……….”

Ai? Ai đang gọi tôi?

Là chị hai……Không, là mẹ…… Cũng không phải, tôi chưa từng nghe qua giọng nói của người phụ nữ này……Tôi chưa từng nghe qua giọng nói ai oán nhưng lạnh giá đến tận xương tủy như vậy.

“Tần Vi……”

“A!!!!!!!!” Tôi rốt cục hét ầm lên, ôm đầu ngã xuống.

Xong rồi……Hết thảy đều……đã xong…………

Thêm Bình Luận