Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Niệm Sinh Bồ Đề

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta nhẹ nhàng dừng lại, nói ra đáp án mà kiếp trước đã trăm ngàn lần muốn nói mà cứ mãi nấn ná.

"Nhưng ngươi duy chỉ có, không yêu ta Tống Nhược Từ."

Bùi Thù sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Mà ta chỉ cảm thấy thương cảm.

"Bùi lang. Ngươi cả đời này, sẽ không yêu bất luận kẻ nào, ngươi chỉ yêu bản thân ngươi."

Hắn nhìn ta thêm một lúc lâu, Bùi Thù thất hồn lạc phách rời đi.

Vẫn là một bộ y phục trắng thanh tao thong dong, nhưng bước chân lại lảo đảo.

Ta đứng ở dưới hiên, trầm mặc đưa mắt nhìn hắn.

Bùi lang, đã từng có người đem ngươi xem như tình lữ cả đời này không đổi, tưởng tượng cùng ngươi bạch đầu giai lão, con cháu cả sảnh đường.

Chỉ là cô nương kia đã c.h.ế.t tại mùa đông năm nàng mười sáu tuổi rồi, đến trái tim nàng, cũng lạnh cóng đến cứng ngắc.

Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, cuối cùng biến mất không dấu vết.

Ngày hôm đó, tuyết lớn.

Cung nữ sớm đưa tới áo lông chồn, nói là Thái hậu ban thưởng, để cho ta khỏi cảm lạnh.

Băng qua đường mòn, phía trước chính là phật đường.

Trước Phật đường lại có một thiếu niên đang quỳ, bộ y phục hắn mặc không được dày dặn lắm, tuyết đã mất đầy đầu vai.

Ta nhìn kỹ hắn hơn một chút, thiếu niên hình như có cảm giác, quay về ta trông lại.

Hắn thực sự đẹp mắt, mặt mày thâm thúy, đôi mắt như sao trời rơi xuống.

Cung nữ cùng ta thì thầm: "Cô nương chớ có cùng Ngũ hoàng tử dính dáng quan hệ, mạng hắn mang “ sát tinh”, tiền đồ xa vời."

Thì ra là hắn.

Ngũ hoàng tử, Cố Cửu Uyên.

Nghe nói ngày hắn xuất sinh đúng lúc gặp thiên tượng dị biến, một đạo mây màu trắng trường hồng xuyên qua mặt trời.

“Bạch hồng quán nhật”, là vận may của Hoàng thất đang bị cướp đi, là điềm không may.

Bởi vậy bệ hạ không thích đứa con trai này, mấy năm qua đối với hắn chẳng quan tâm, gần như vứt bỏ.

Ta thu hồi ánh mắt, miễn cưỡng gật đầu, tiếp tục đi con đường của ta.

Sống lại một đời này, ta không thể có nửa phần sai lầm.

Cố Cửu Uyên đáng thương, nhưng thế thì liên quan gì đến ta.

Nhưng khi ta cùng hắn gặp thoáng qua, gió thổi tới mùi hương hết sức quen thuộc.

Ta khó tin dừng bước.

Gió thổi tung lên vạt áo của hắn, thiếu niên mặt không thay đổi cùng ta đối mặt.

Quỷ thần xui khiến, ta hướng hắn đưa tay ra: "Ngươi......"

Hắn nhíu nhíu mày, quay đầu, tránh của ta, trong mắt cất giấu phòng bị cùng không hiểu.
« Chương TrướcChương Tiếp »