Chương 17: Bạn đến chơi nhà

Editor: Selina

Chương 17: Bạn đến chơi nhà

Một nha đầu khác, diện mạo tương đối thanh tú, mi thanh mục tú, không thể nói là đặc biệt xinh đẹp, nhưng giơ tay nhấc chân đều có ý vị, ngay cả đi đường cũng là một bước nhỏ một bước nhỏ lắc lư. Tóm lại, nàng thực sự rất thục nữ, nàng tên là Lâm Thúy, là hàng xóm cách vách của Hoàng Nhị Nữu.

Điền thị dọn ghế nhỏ cho các nàng, mấy người ngồi vào trong viện.

Có tiền, Mạch Nha bảo ca ca mua thêm vài thứ cho gia đình, tỷ như chậu gỗ để rửa mặt, còn có cả vỏ gối và khăn trải giường mới, có khi là mua về mấy cái ly sứ nho nhỏ… Tuy hình thức không tính là đẹp, nhưng ở nông thôn đã tính là đồ tốt.

“Thím, ta nghe nói thời gian trước Mạch Nha bị bệnh, nhà ta cũng có nhiều việc, không thể tới thăm nàng, không biết được hiện tại nàng đã hết bệnh hay chưa?” Lâm Thúy ngồi xuống một lúc, dùng hai ngón tay cầm lên ly, nhỏ giọng hỏi.

Điền thị sờ sờ đầu Mạch Nha: “Thím cũng không gạt các ngươi, thân thể Nha Tử không có tật xấu gì, nhưng chính là đã quên những việc trước kia, ngay cả ta và ca ca nàng, đều không nhớ rõ, aizz, may mắn cuối cùng nàng cũng không có việc gì, ta cũng liền an tâm.”

“Gì?” Nhị Nữu sợ hãi kêu một tiếng, làm Mạch Nha sửng sốt. Nàng đột nhiên nắm lấy tay Mạch Nha, nước mắt rưng rưng: “Nha Tử, ngươi sao lại có thể như thế, đang êm đẹp thì tìm chết làm gì, ngươi lớn lên đẹp như vậy, Tạ Văn Viễn là có mắt không tròng, chính là đồ mắt chó, hắn xứng đáng cả đời sống kiếp con rệp. Ngươi đừng nhớ đến hắn, nghĩ đến hắn làm gì nữa, ngươi phải sống trôi qua ngày tháng tốt đẹp, để cho hắn tức chết đi!”

Điền thị trong lòng khẩn trương, thầm nghĩ: Nhị Nữu nha đầu này, tính tính quá là bộc trực, một chút cũng không thay đổi, cứ nghĩ gì nói nấy. Bất quá nàng nhìn thấy trên mặt Mạch Nha vẫn luôn hàm chứa ý cười, không có dấu hiệu khổ sở, nên cũng buông tâm: “Các ngươi mấy cái nha đầu nói chuyện đi, thím đi nấu cơm cho các ngươi.” Nàng đứng lên.

“Thím ngươi không vội, chúng ta giữa trưa phải trở về, không ở lại ăn cơm được.” Tiểu Thúy vội nói.

“Ai nha, ăn một bữa cơm thì có gì đâu, cứ như vậy nhé, thím đi nấu cơm.”

Mạch Nha hô: “Nương, đợi lát nữa làm sạch chút tôm để giữa trưa ta nấu ăn.”

“Được luôn, đồ ăn buổi trưa để ngươi nấu, nương chỉ lo nấu cơm thôi, như thế được chứ!”

Điền thị trở về phòng bếp nấu cơm, thấy nàng đi rồi, Lâm Thúy nhìn Mạch Nha nói: “Ngươi mất trí nhớ thật hay chỉ là đang giả bộ thôi?”

Mạch Nha ngẩn ra, nàng cần thiết phải giả vờ sao?

Nhị Nữu liếc Lâm Thúy một chút, bất mãn trừng nàng: “Ngươi cho rằng ai cũng giống nhưu người à, cả ngày làm bộ làm tịch!”

“Ta khi nào thì làm bộ làm tịch chứ?” Lâm Thúy ngồi thẳng lưng eo, tức giận chất vấn nàng.

“Ngươi lúc nào mà không bộ làm tịch, Nha Tử là hạng người như ngươi vậy sao? Ngươi cũng không nhìn một cái, nàng bị đả kích lớn biết bao. Ngươi nếu không phải tới thăm nàng, phiền toái ngươi đi về nhanh lên, thật là uổng phí cái miệng xinh đẹp nhưng chẳng nói được lời gì hay.” Nhị Nữu nghe xong còn lẩm bẩm câu gì đó trong lòng.

Mắt thấy Tiểu Thúy muốn nổi bão, Mạch Nha vội ngăn lại các nàng: “Hai ngươi đều là tới thăm ta, đừng vừa thấy mặt liền cãi nhau, có gì từ từ nói được không?” Tuy rằng nàng với hai vị này còn chưa phải rất quen thuộc, nhưng có thể nhìn ra được, các nàng đều là người nghĩ sao nói vậy, loại người này ở chung là tốt nhất.

“Hừ!” Nhị Nữu cùng Tiểu Thúy trừng mắt nhìn đối phương một cái, thở phì phì quay đầu đi.

Nhị Nữu nhớ ra mình có mang theo một cái rổ, xốc lên vải bố ở trên: “Nha Tử, nhà ta cũng không có thứ gì tốt, chỉ có trứng gà, ngươi nhận lấy ăn tạm đi, nhanh chóng đem thân mình bồi bổ cho tốt, bằng không chờ đến khi ngày mùa, ngươi sẽ chịu đựng không nổi đâu!”

Lâm Thúy cũng không cam lòng lạc hậu, đem bao bố ôm trong ngực mở ra: “Nhà ta trứng gà đều để đệ đệ ăn, bất quá ta đã làm xong đôi giày này, ngươi nhìn một cái, xem có thích hay không?” Nàng cố ý cầm giày quơ quơ ở trước mặt Nhị Nữu.

Mạch Nha bật cười. Thấy nàng cười, Nhị Nữu cũng không còn nhăn nhó nữa, cười theo nàng.

“Cười gì hả? Làm giày không đẹp, hai ngươi còn cười nữa, xem các ngươi về sau gả cho người ta phải làm sao bây giờ?” Tiểu Thúy trên mặt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Nhị Nữu không sao cả nói: “Kia có gì đâu, ta cũng không phải sẽ không làm giày, chính là không làm đẹp bằng ngươi. Cùng lắm thì sau này hai ta hợp tác, ngươi thấy thế nào?”

“Đi, ai muốn cùng ngươi hợp tác chứ?” Tiểu Thúy đem giày thêu để lên trên đùi Mạch Nha.

“Oa, ngươi giày làm thật là đẹp mắt.” Mạch Nha nhìn đi nhìn lại, theo nàng dự đoán, Nhị Nữu cẩu thả nhất định không làm được giày đẹp, cùng nàng giống nhau: “Ta cũng học làm giày, trước đó vài ngày trời vẫn luôn mưa, ở nhà nhàn nhã cũng không có việc gì, liền thử làm, chính là không làm đẹp như ngươi. Tiểu Thúy, về sau ngươi phải đến chỉ giáo ta nhiều đấy.”

“Kia có gì khó, trước khi các ngươi gả chồng, ta bảo đảm tay cầm tay dạy cả hai ngươi làm giày cho thật tốt, bằng không gả ra ngoài, người ta sẽ chê cười ta!”

Nhị Nữu vui vẻ, ôm cánh tay nàng làm nũng: “Thúy Nhi a, ngươi cũng thật tốt, ta về sau gả đến nhà ngươi được không?”

“Lăn!” Tiểu Thúy lấy đế giày làm bộ muốn gõ đầu nàng, “Đệ đệ ta mới mười tuổi, chẳng lẽ ngươi phải làm dâu lớn tuổi hả? Thật không e lệ!”

Nhị Nữu vui vẻ muốn hỏng rồi, bụng đều cười đau, Mạch Nha cũng che miệng cười. Điền thị ở bên trong nghe được mấy cái tiểu nha đầu cãi nhau, mày buông ra, lộ ra thư thái tươi cười. Bảo bối nữ nhi của nàng càng ngày càng giống những cô gái bình thường rồi.

“Mạch Nha, nghe ca ca ta nói, việc bán tôm hùm đất là do ngươi nghĩ ra được, ngươi sao có thể nghĩ đến hả?” Nhị Nữu hỏi nàng. Mấy ngày này, ca ca nàng cũng mê vớt tôm hùm đất, cả ngày ở bên ngoài chạy, tiền vụn vặt trong nhà đã tăng lên không ít.

Tiểu Thúy cũng tò mò nhìn nàng, vừa ngồi vừa không quên cầm đế giày cắm cắm vài mũi kim.

Mạch Nha thấy nàng hai đều muốn nghe, cảm thấy nếu không nói ra được nguyên cớ, sợ là các nàng không chịu bỏ qua: “Kỳ thật cũng không có gì, ta thấy tôm tép các thứ có thể ăn, cá chạch có thể ăn, lươn cũng có thể ăn, thì tôm hùm đất vì sao không thể ăn đây? Cho nên liền nấu thử, vị cũng không tệ lắm. Nếu nấu mà thêm cay vào, mùi còn rất thơm!”

Nhị Nữu mới nghe thế nước miếng đã chảy ròng. Nhà nàng bán không ít tôm hùm, nhưng trong nhà không ai biết nấu. Mặt khác vì cảm thấy nó là nguyên liệu bán lên huyện thành, lại được giá, cho nên nàng chỉ thấy tôm hùm sống, chưa ăn qua tôm hùm chín: “Ai nha, nghe ngươi nói như vậy ta liền muốn nếm thử ngay!”

“Này có gì khó, vũng nước nhà ta còn có mấy con, các ngươi giữa trưa ở chỗ này ăn cơm, ta làm tôm hùm đất xào cay cho các ngươi ăn. Vừa lúc cá nhỏ ta muối cũng có thể ăn, đợi lát nữa dùng rơm rạ nướng một chút, lại bỏl chút tương, chưng lên ăn thì thơm phải biết.” Mạch Nha cười ha hả nói. Khó có được bạn cùng lứa tìm nàng chơi, nàng có thể không cao hứng sao?

Tiểu Thúy mở to hai mắt: “Cá mặn còn có thể nướng sao? Kia sẽ không hỏng chứ.”

“Sẽ không, về sau có cơ hội, ta làm đồ nướng BBQ cho các ngươi ăn, bảo đảm cho các ngươi ăn không dừng được miệng!”

Nhị Nữu bày ra một bộ mèo tham ăn: “Ngươi này nha đầu chết tiệt kia, không quản là dùng gì để nấu, chẳng lẽ ngươi muốn ta phải chảy nước miếng cho ngươi xem sao?”

Ba người lại ha hả cười thành một đoàn.