Chương 24: Đào măng

Editor: Selina

Chương 24: Đào măng

Mấy ngày trước mưa xuân liên miên nên đã sinh ra nấm dại cùng một loại mỹ thực khác: măng. Đây là lý do khiến Mạch Nha nhất định phải đi lên núi. Nàng còn muốn lên núi tìm chút gia vị mà nơi này không có. Rất nhiều hương liệu, có thể lấy làm thuốc, cũng có thể nấu ăn.

Người ở đây đâu biết rằng cây tre cao lớn với những chiếc rễ mạnh mẽ này nếu được thu thập ở thời điểm non nhất thì sẽ vừa giòn vừa tươi, dùng để nấu canh là tốt nhất. Nhớ tới kiếp trước ăn qua canh măng hầm vịt già, ôi cái hương vị ấy mãi đến giờ vẫn không quên! Đáng tiếc trong nhà không có vịt. Không được, trở về nàng liền bảo nương đi mua vịt nhỏ về, tới mùa đông liền có canh vịt già để uống.

Măng dại sinh trưởng trong hoàn cảnh tự nhiên, lớn lên đều tương đối thẳng. Nếu có thể lấy cái chén úp lên trên ngon măng rồi đặt một vài vật nặng lên trên, măng sẽ không cao lên được, mà là nằm ngang phát triển. Lúc đó nó sẽ rất thô tráng, hương vị cũng sẽ càng ngon. Bất quá thổ nhưỡng nơi này hiển nhiên thực phì nhiêu, măng mọc lên béo mập không chịu được.

Mạch Nha buông giỏ tre, cẩn thận nhìn mầm măng dưới lớp lá khô.

Măng mùa xuân chỉ mới nhú đầu ra khỏi mặt đất một chút, hoặc là vẫn hoàn toàn chôn dưới đất. Những cây măng mọc cao hơn một xíu là có thể đào ngay về ăn rồi, nếu không bị già thì sẽ không ăn được nữa.

Mạch Nha dùng cái xẻng nhỏ nhẹ nhàng bới mặt đất ra. Dù sao nơi này chưa từng có ai đến lấy măng, cây trúc lại lớn lên tươi tốt như vậy, măng còn không phải là rất dễ có thể đào được hay sao? Chỉ cần dọc theo hướng đi của rễ tre, khẳng định sẽ tìm được.

Quả nhiên, chờ xốc lên chừng một nắm tay lá rụng, cảnh tượng phía dưới khiến nàng hưng phấn hẳn lên.

Một đám đầu nhọn nho nhỏ, lộ ra trên mặt đất, nếu không nhìn kỹ, sẽ rất khó phát hiện.

Đông Sinh cùng Nguyên Thanh ở ở bên kia cánh rừng, từ xa có thể nhìn thấy Mạch Nha đang ngồi xổm trên cỏ, mân mê gì đó, buồn bực cực kỳ. Bên cánh rừng kia trừ bỏ cây trúc, thì cái gì cũng đều không có a, chẳng lẽ nàng muốn đào cây trúc?

Chờ đến khi hai người bọn họ mang theo ba con thỏ hoang đã chết, hai con gà rừng đi tìm nàng, thì giỏ tre của Mạch Nha tràn đầy măng non.

“Đây là gì?” Đông Sinh nhìn trong sọt tràn đầy, tò mò hỏi.

Mạch Nha cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục đào măng: “Đây là măng, ăn rất ngon, ta sắp đào xong rồi, chờ một lát là có thể đi.”

Nguyên Thanh ngồi xổm xuống giúp nàng đem măng đã đào xong nhặt vào giỏ: “Thứ này thật có thể ăn sao?” Theo hắn biết, chúng nó lớn lên sẽ là cây trúc a.

“Đương nhiên có thể ăn, chờ ta nấu xong, các ngươi liền hiểu được.”

Đông Sinh nhìn một sọt măng lớn nói: “Nhưng cho dù có thể ăn, ngươi đào nhiều như vậy, chúng ta vài người cũng ăn không hết!”

Mạch Nha cười nói: “Không có việc gì, măng nếu dùng muối yêm, có thể để được cả một năm!”

Thấy nàng kiên trì như vậy, Đông Sinh cũng không hé răng, dù sao muội muội nói có thể ăn là có thể ăn đi.

Bất quá, một cái sọt lớn như vậy, sẽ thực là nặng đi.

Hắn cùng Nguyên Thanh thay phiên khiêng giỏ tre xuống núi.

Trên đường Mạch Nha lại thấy một cây sơn hồ tiêu, hiện giờ chỉ có hoa, còn chưa có kết quả. Nhìn cây này không lớn, Mạch Nha dứt khoát bảo hai người bọn họ đào cả rễ cây lên, trở về sẽ trồng tại cửa nhà. Chờ đến mùa thu, thì sẽ có hồ tiêu để ăn rồi.

Xuống núi so với lên núi thì tương đối dễ dàng hơn chút, sườn núi độ dốc không lớn, mặt trời còn chưa xuống núi, bọn họ liền chạy về nhà.

Điền thị thấy bọn họ khiêng nhiều đồ vật trở về, vội đi lên giúp đỡ: “Đây là măng đi, các ngươi khiêng nó trở về làm gì?” Điền thị nhận được, trước kia lúc lên núi đã gặp qua, nhưng thứ này vừa cứng vừa sáp miệng, nơi nào có thể ăn.

Mạch Nha không thể không lại giải thích một lần nữa “Nương, các ngươi cứ yên tâm chờ ta nấu xong là biết.”

Đông Sinh cũng nói: “Nha Tử nói có thể ăn, ta nghĩ thứ này nhất định có thể ăn.”

Nguyên Thanh cũng tỏ vẻ tán đồng. Bất quá hắn buông đồ vật xuống, liền phải về nhà, nói là trong nhà còn có việc nhà nông phải làm ngay.

Điền thị không giữ được hắn, đành phải cầm cái tô, bỏ chút giò heo kho cho hắn mang về. Mạch Nha cũng đem lưu lại đậu phộng đưa cho hắn.

Đến nỗi thổ sản trên núi, Điền thị nói mỗi nhà giữ một nửa nhưng Nguyên Thanh chết sống không đồng ý. Hắn nói hắn không biết thu thập, mang về nhà sẽ bị hư. Cuối cùng vẫn là Đông Sinh đề nghị đem da lông thỏ đều cho hắn, chờ Mạch Nha nấu thịt xong thì sẽ đưa qua.

Nguyên Thanh đi được một lúc, sắc trời liền tối dần.

Đông Sinh không có công phu nấu cơm nên đem cái cây sơn hồ tiêu trồng ở trước cửa nhà.

Mạch Nha đứng dưới hiên nhà, mặt mang mỉm cười nhìn, nghĩ thầm chờ có cơ hội, nàng còn phải lên núi đi tìm cây hoa tiêu, còn có thật nhiều thật nhiều các loại gia vị khác nữa.

Điền thị đứng ở phòng bếp cửa kêu bọn họ ăn cơm, Đông Sinh lấp đất xong liền xoay người nói với nàng: “Đi thôi, đứng ngốc làm gì, nương kêu ăn cơm kìa!”

Mạch Nha làm nũng ôm cánh tay hắn: “Ca, có ngươi thật tốt.”

Đúng vậy, có ca ca thì chỉ cần nói một tiếng, ca ca bảo đảm xông vào phía trước bảo vệ ngươi. Nghĩ đến lúc Tôn thị đến nhà, nhiều người bảo hộ nàng như vậy, trong lòng Mạch Nha dâng lên tràn đầy ấm áp. Tuy thế giới này không có TV, không có máy tính, không có di động, là một nơi thực sự rất bình phàm, nhưng ở đây có thân tình chân thành tha thiết nhất. Sinh hoạt ở nông thôn cổ đại tuy rằng thực vất vả, nhưng đều dựa vào lao động của chính mình, ăn đến trong bụng đều là hương thơm và vui vẻ.

Điền thị hôm nay đem cơm chiều đặt ở nhà chính, đốt lên một cái đèn dầu.

Mạch Nha rửa sạch tay, giúp đỡ đem giò heo kho bỏ vào bát, mang lên trên bàn. Mặt khác nàng còn xào thêm rau xanh, chưng một nồi bánh bao.

Đông Sinh gặm móng heo, ăn không dừng lại được: “Móng heo này ăn ngon thật.”

Điền thị tộc cũng giống như thế: “Nha Tử, ngươi sao nghĩ ra được cách ăn này, trước kia ta cũng chưa nghe người ta nói qua.”

Đông Sinh phụ họa nói: “Đúng vậy, huyện thành cũng không có bán!”

Mạch Nha trước mắt sáng ngời: “Ca, ngươi nói huyện thành không bán?”

“Đúng vậy, ta coi nơi đó của Trần chưởng quầy cũng không có.” Hắn đi lên huyện thành rất nhiều lần, thịt heo trừ bỏ thịt ngon ở ngoài, các phần khác đều là bán rẻ.

Móng heo nếu làm không sạch sẽ, sẽ có một cỗ mùi lông heo. Mạch Nha làm móng heo cũng là xối qua rất nhiều lần nước sôi, lại hạ không ít gia vị, ngay cả dấm cũng là mua từ huyện, giúp khử đi mùi tanh tốt nhất.

Điền thị biết khuê nữ tựa hồ lại có chủ ý gì đố, cũng không vội truy vấn.

Lúc này có người gõ cửa nhà, nghe thanh âm, lách cách lang cang, động tĩnh rất lớn.

“Đã trễ thế này, là ai a?” Điền thị muốn đi mở cửa, Đông Sinh đứng lên, dùng giẻ lau lau khô tay nói: “Ta đi ra mở cho!”

Bên ngoài đen như mực, Đông Sinh đứng ở trong viện hô một tiếng: “Là ai?”

“Đông Sinh đại ca, là ta cùng cha ta.” Trả lời chính là Lâm Hổ.

Đông Sinh vội kéo cửa rộng ra: “Là Lâm thúc a, mau tiến vào.”

Điền thị cũng từ nhà chính đi ra: “Ai nha, là Lâm thúc a, các ngươi ăn cơm chưa?”

Lâm Đức Thọ là một nông gia hán tử trung thực, vóc dáng không cao, còn không đến bả vai Đông Sinh, thân mình hơi tròn tròn, có chút mập ra. Hắn cười đi vào nói: “Chúng ta đều ăn qua rồi mới tới, sớm nghe nói Mạch Nha khỏe lên, trong nhà vội nên cũng không đi qua thăm được, thím ngươi cũng đừng trách móc a!”