Chương 2: Không nên nhìn a~~

Editor: Selina

Mạch Nha ngẫm lại thấy cũng đúng. Hiện giờ nhà bọn họ ngay cả việc ăn cơm đều là vấn đề lớn, càng miễn bàn đến việc đón dâu. Nhìn nhìn lại căn phòng gạch mộc rách nát bất kham, lại qua mấy tháng nữa liền đến mùa hè, đến lúc đó nếu có bão táp đến, thật không biết phòng này khi nào thì đổ. Nàng thực sự không muốn ngủ ở bên ngoài, sẽ bị muỗi ăn sạch sẽ. Trước mắt, sửa nhà cũng là một trong những đại sự!

Đông Sinh thấy muội muội nhìn chằm chằm phòng ở, biết tâm tư của nàng, nói: “Nha Tử, ngươi đừng lo lắng, chờ đến khi thu hoạch cây cải dầu, ca ca đi lên trên núi chặt chút cây gỗ trở về, đem phòng ở gia cố tốt, còn có thể ở được thêm hai ba năm nữa.”

Mạch Nha nghĩ thầm, đây là trị được phần ngọn nhưng không trị được tận gốc, nàng nói: “Ta lại nghĩ như thế này, ta chăn mấy con ngỗng kia cũng kiếm được không bao nhiêu tiền, còn không bằng đem nó bán đi, đổi một ít con vịt con trở về, tuyệt đối mạnh khỏe hơn so với chăn ngỗng.”

“Này… Này có tốt không?” Điền thị đương nhiên biết ý này, chăn ngỗng là vì đợi đến khi ăn tết, trong nhà thiếu nhiều đồ tết, bán một con nhiều lắm được hai đến ba chỉ* (đơn vị tiền), cũng được không bao nhiêu tiền. Nhưng ngỗng này dù sao cũng là gia cầm đáng giá duy nhất ở trong nhà. Trong nhà đến cả heo cũng không có, nếu lại không có cả ngỗng, tổng cảm thấy không yên ổn trong lòng.

Mạch Nha biết tâm tư của nàng, cũng không miễn cưỡng: “Vậy chúng ta trước tiên cứ ấp gà con, chờ tình huống trong nhà tốt lên lại nói tiếp cái khác. Không bằng chúng ta ở tường phía Đông mở một cái cửa, ở bên kia vòng lại một khối đất, về sau thả gà vào trong đó”. Gà tất nhiên không thể nuôi thả, phía sau Điền gia là núi, vạn nhất thả ra, rất khó tìm trở về.

“Ta đây ngày mai liền đi chặt mấy cây trúc trở về, làm rào tre thật tốt. Còn việc mở cái cửa, chờ ta khi nào rảnh, chậm rãi làm cũng không muộn” Đông Sinh cảm thấy muội muội càng nói càng có lý.

Điền thị nhìn Mạch Nha, ánh mắt mang theo tán thưởng: “Cũng đúng, việc này không nhất thiết một ngày liền xong, chúng ta cứ từ từ mà làm, không vội.” Nàng thật sợ nữ nhi sinh khí, nhưng Mạch Nha sao lại không hiểu đạo lý này. Trước mắt, nàng không thể quay về, nếu lại không thay đổi làm cho sinh hoạt trước mắt trở nên tốt hơn thì thật là uổng công nàng xuyên qua chuyến này.

Ăn xong cơm, Điền thị rửa chén, Đông Sinh tiếp tục khiêng cái cuốc xuống ruộng làm cỏ, thuận tiện lên trên núi chặt mấy cây trúc.

Mạch Nha xách theo chậu quần áo, nói vào trong phòng bếp với Điền thị, sau đó liền mang chậu ra cửa.

Điền thị đuổi tới: “Nha Tử, đợi lát nữa ngươi ở nhà trông nhà, nương đi nhà cữu cữu đổi vài con gà trống giống, giữa trưa sẽ trở lại!”

“Nga, biết rồi” Mạch Nha ở xa trả lời nàng. Trong nhà không có gà trống, gà mái đẻ mấy quả trứng cũng không thể ấp ra gà con.

Thôn Du Thụ có rất nhiều nhánh sông nhỏ, các nhánh sông này lại chia thành những dòng nước nhỏ hơn, tương tự như các khe suối.

Phía trước Điền gia có sông nhỏ, nước chỉ cao đến mắt cá chân của Mạch Nha. Nhà nàng ở cách thôn có chút xa. Ngày thường, chỉ có những thôn dân lên núi săn thú mới ngẫu nhiên đi ngang qua nhà bọn họ. Nói là yên tĩnh cũng đúng, nói làm lãnh đạm cũng không quá. Nhưng nếu đổi lại đến ở nơi nhiều người náo nhiệt, sợ là mỗi ngày đều sẽ mệt không chịu được.

Nhưng Mạch Nha thích thanh tĩnh thế này! Bốn phía nhà ở có nhiều đất như vậy, không có ai đoạt với bọn họ, muốn trồng cái gì thì trồng cái đó, không cần lo lắng tranh cãi với hàng xóm.

Dọc theo đường nhỏ, nàng lắc lư cái chậu, đi đến bờ sông, tìm nơi có khối đá sạch sẽ, buông chậu ra, xả lại quần áo.

Nước dưới chân trong vắt thấy đáy, ngẫu nhiên còn nhìn thấy phù du hoặc cá nhỏ gì đó trong nước.

Bên bờ đối diện là một bãi sông trống trải, liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy chất đầy đá cuội.

Ánh mặt trời buổi sáng ấm áp, êm dịu, chiếu vào trên tảng đá óng ánh. Mũi ngửi được mùi cỏ xanh thơm ngát theo gió thổi đến, bên tai nghe được tiếng nước đổ xuống ào ào. Tất cả tạo nên một sự thư thái, nhàn nhã. Ở trong thành phố làm sao có thể hưởng thụ được những điều này. Kỳ thật nếu có thể không vì phiền não đói no thì sinh hoạt ở nông thôn cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Bờ bên kia sông xen kẽ không ít cỏ lau tươi tốt, từng bụi từng bụi mọc thẳng tắp kề bên nhau.

Giặt xong quần áo, Mạch Nha bưng rổ lên, đang chuẩn bị trở về thì vô tình thấy có bóng người đang đong đưa bên cỏ lau đối diện.

Nàng tỉnh lại lâu như vậy, trừ bỏ nương cùng ca ca, vẫn chưa có gặp qua người ngoài, cũng không biết nơi này là triều nào đại nào. Nàng hỏi Điền thị, Điền thị cũng hoàn toàn không biết gì cả. Nàng hiếu kỳ buông chậu gỗ xuống, lặng lẽ cúi thân mình, trốn vào bãi cỏ lau thâm thấp, hướng tới chỗ thanh âm phát ra, dịch chuyển chậm rãi.

Chờ đến khi nàng nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên kia bờ sông, nàng đã hối hận không kịp. Đều nói lòng hiếu kỳ hại chết mèo, lòng hiếu kỳ của nàng, sợ là không chỉ đơn giản là hại chết mèo như vậy.

Ở trên bãi sông, một người nam nhân trần trụi nửa người trên, đứng ở dưới nước lạnh, đang không ngừng múc nước từ trong sông xối lên trên người.

Mặt hắn đối diện với Mạch Nha, cho nên dáng người kiện mỹ kia hoàn toàn rơi vào trong mắt nàng, không bỏ sót dù chỉ một chút.

Làn da màu tiểu mạch mạnh mẽ, cả thân thể chắc nịch, cư nhiên còn có cả cơ ngực to lớn, cơ bụng rắn chắc, ngay cả nhân ngư tuyến cũng có, vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài kiên cố. Dáng người này quả thực còn đẹp hơn cả người mẫu ở hiện đại.

Lại nhìn lên trên xem, ân, đây không phải loại tướng mạo văn nhã tuấn tú, cũng không có cảm giác yếu đuối mong manh. Ngũ quan cùng đao khắc giống nhau, giữa mày có một cỗ anh khí, so với gương mặt của Đông Sinh thì thâm thúy hơn rất nhiều. Cho dù không thể nói là nam nhân đẹp trai nhất nhưng lại mang một phen mị lực rất khác.

Mạch Nha bắt đầu miên man suy nghĩ, cũng không biết có phải hay không nam nhân nơi này đều cao như vậy. Nhìn ca ca của nàng cùng vị trước mắt này, đều là hán tử thân thể rắn chắc. Nàng đoán rất có khả năng đây là anh nông dân, nên trời sinh liền khỏe mạnh tuấn lãng hơn những nam nhân trong thành. Thấy không, nước này lạnh như thế, nàng vừa mới giặt đồ đều đông lạnh đến mức đỏ cả tay, nhưng người ta chỉ mặc quần đùi đứng ở kia tắm rửa. Thể trạng khỏe mạnh này nàng không thể cùng người ta so sánh được.

Nàng vẫn còn ở đây suy nghĩ vớ vẩn, nam nhân đã tắm xong rồi mặc tốt quần áo. Sau đó một tay hắn cõng giỏ tre, một cánh tay còn lại cầm cung tiễn to vượt mức bình thường, hướng phía hạ du con sông mà đi.

Mạch Nha nhìn thấy trong sọt hắn giống như để không ít động vật, hắn hẳn là mới từ trên núi đi xuống. Nói không chừng đêm hôm trước mới vào núi săn thú, hơn nữa nhìn tư thế, tuyệt đối là một tay thợ săn giỏi giang chính hiệu.

Nhìn lại nơi nam nhân tắm rửa, Mạch Nha một lần nữa bưng lên chậu rồi đi về nhà.

Điền thị đã đi sang nhà cữu cữu rồi. Mạch Nha vào sân, đem chậu đặt ở bên trên cái bàn rồi về phòng cầm miếng giẻ lau, đem trong viện lau một lần, lại đem quần áo phơi lên, lại đi vẩy nước, quét nhà*.

(* Cái này theo mình nghĩ là vì nhà nền đất, quét khô sẽ rất bụi, nên người ta hay vẩy chút nước lên cho nền nhà hơi ẩm ẩm. Lúc này quét nhà vừa dễ vừa không bị bụi bay tùm lum)

Vội vàng làm xong mọi việc, nàng đi ra vườn rau, hái chút măng tây, đem lá măng tây cắt xuống dưới, để lát nữa cắt nát quấy chút trấu cho ngỗng con ăn. Còn cây măng tây thì để giữa trưa làm món rau trộn ăn.

Ở vườn rau bên cạnh, nàng phát hiện mấy cây rau hương xuân nho nhỏ, bây giờ vẫn còn đang là những mầm cây non mơn mởn. Trước kia ở khi ở trong thành phố, đây chính là thứ tốt, hơn nữa chỉ có mùa xuân mới có người bán.

Nàng chạy nhanh về phòng bếp cầm cái rổ trúc, đem mầm non của cây hái xuống.

Đông Sinh kéo mấy đoạn cây trúc thô to về, thấy nàng hái mầm cây hương xuân dại, nghi hoặc hỏi: “Ngươi hái cái này làm gì, nó cũng không thể ăn được.”

Mạch Nha cũng không dừng lại động tác, tiếp tục hái mầm rau non nho nhỏ: “Sao lại không thể ăn, đợi lát nữa ta lấy nó làm rau trộn, bảo đảm ngươi thích không chịu được.”

----- chuyện ngoài lề -----

Nữu nhóm: Câu chuyện này không tương đồng với bất kỳ câu chuyện nào khác, đại bộ phận đều là tác giả tự mình trải qua, độ chân thật 90% trở lên nga! Ách, trừ bỏ vị nam chủ kia~

Edit: Ơ các bạn ơi, sao mình lúc edit văn án thấy bảo nam chủ bị “manh”, này là mù hay là đáng yêu?? Nếu là mù thì sao đi săn thú, còn nếu đáng yêu thì hmmm. Các bạn thấy miêu tả ở trên thì đáng yêu chỗ nào?? Rõ ràng là hừng hực khí thế mà… Mà thôi, để edit tiếp xem sao. Có sai thì mình sẽ sửa lại văn án. Huhuhu. Chúc các bạn đọc truyện duiii dẻ <3