Chương 33: Bàn chuyện cùng nhau đi đào măng

Editor: Selina

Chương 33: Bàn chuyện cùng nhau đi đào măng

Lý thẩm biết nàng không có ác ý, liền thành thật trả lời: “Chỉ cần trời không âm u, chân sẽ không đau, ngẫu nhiên cũng có thể giúp đỡ Nguyên Thanh nấu cơm. Từ lần trước khi ngươi đưa hoa tiêu tới, ta mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều ngâm chân một lần, cảm giác trên người ấm áp, chân cũng không đau âm ỉ như trước kia nữa.”

Mạch Nha gật gật đầu, cùng nàng nghĩ giống nhau: “Thím, ta có chuyện muốn cùng ngài thương lượng một chút, chính là hỏi ý tứ ngài một chút, nếu như ngài nghe xong thấy không thoải mái, thì cũng đừng để trong lòng nhé.”

Lý thị nhìn vẻ mặt nàng đứng đắn, cười nói: “Lý thẩm của ngươi là người keo kiệt như thế sao? Ngươi đứa nhỏ này, có việc gì cứ nói thẳng đi!”

Mạch Nha nuốt nước miếng, đem chuyện vừa rồi nói với Nguyên Thanh nói lại một lần, thuận tiện đem ý nghĩ của chính mình cũng nói ra: “Ta và nương muốn mang sương sáo đi bán, nhưng nàng đi một mình thì ta không yên tâm, nhưng trong nhà chỉ còn có ca ca và ta hai người thôi, không bỏ công việc ở nhà để đi được”

“Lý thẩm, ngài nếu như nguyện ý thì liền đi cùng với nương ta. Nương ta đánh xe, ngài bán đồ vật, hai ngươi phối hợp, khẳng định bán tốt hơn. Cũng không cần phải nơi nào đi xa, chỉ bán ở xung quanh mấy thôn phụ cận thôi. Đều là hương thân quê nhà cả, cũng không thổ phỉ cường đạo, giữa trưa là có thể trở về, ngài thấy như thế nào?”

Nói thật, nàng vẫn không hề chắc chắn về câu trả lời của Lý thị. Người bệnh nằm đã lâu trên giường, tính cách hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cố chấp, chỉ là không biết được Lý thị có hay không.

Nguyên Thanh cùng Đông Sinh cũng nín lại hô hấp, chờ đáp án của nàng. Nguyên Thanh kỳ thật hoàn toàn đồng ý. Vì như vậy mẫu thân cũng có thể đi ra ngoài đi dạo, so với ở nhà một mình thì tốt hơn nhiều.

Lý thị chuyển ánh mắt như nhìn rõ tâm tư mấy hài tử. Nàng đột nhiên vỗ đùi, vui tươi hớn hở nói: “Sao lại hỏi như thế nào, chủ ý rất không tồi. Chỉ là chân ta không có thuận tiện thôi, tay thì đâu có vấn đề gì. Ngồi trên xe cùng nương ngươi chậm rãi đi, cũng không mệt mỏi gì. Còn có a, ta nói cùng các ngươi nhé, trước kia ta tính sổ lợi hại lắm đấy, ai cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của ta. Thật sự, ta cũng nghĩ mình nên đi ra ngoài nhiều một chút.”

Nguyên Thanh lo lắng nói: “Nương, vạn nhất thân thể ngươi chịu không nổi thì làm sao?”

Lý thị giả vờ tức giận trừng hắn một cái: “Nói gì đâu, nương ngươi lại không phải giấy!”

Mạch Nha nhìn thấy trong mắt nàng là thiệt tình chờ mong, liền kiến nghị nói: “Nếu không, trước tiên cứ thử một nbuổi sáng, nếu như không được thì lại nói sau.”

Lý thị xua xua tay: “Các ngươi vừa nói muốn đi ra ngoài bán đồ vật, ta tựa như cảm thấy hơi lo lắng, thật đúng là còn hơi khó chịu. Bất quá Mạch Nha, ta cũng cảm thấy rất mong chờ, các ngươi chuẩn bị khi nào thì đi bán a?”

Mạch Nha cười thầm, nàng cùng Điền thị giống nhau, nói làm liền làm: “Ân, ngày mai khẳng định không được, để đến ngày mốt đi. Nhóm đầu tiên đỗ giá đầu tiên ta trông có thể ăn được rồi. Đêm mai có thể vớt ra để mang đi bán. Sương sáo bây giờ mới ngâm bột hồ, cho nên buổi chiều ngày mai mới làm.”

“Thím, ta còn thương lượng cùng nương, làm thêm chút nước sốt nữa. Chúng ta có thể bán sương theo từng chén, hai văn tiền một chén, dưới nước sốt lên là người ta có hể ăn luôn. Nga đúng rồi, ta còn mang theo tương tôm, để ta đi lấy tới cho ngài nếm thử.” Mạch Nha chạy ra, lại đem nắp lọ tương mở râ, dùng chiếc đũa chấm chút đưa cho Lý thị.

Lý thị nhấm nháp: “Ai da, thơm như vậy, so với tương đậu nành ăn ngon hơn nhiều!”

“Ân, nương ta còn nói buổi tối chưng bánh bao, ăn với tương tôm. Thím, hay ngay bây giờ ta bảo ca ca ta đem xe lừa tới cho ngài ngồi thử xem. Chỗ nào không thoải mái chúng ta lại sửa sửa, vừa lúc các ngươi cũng qua nhà ta ăn cơm chiều luôn, đỡ phải ngài một mình ở nhà tịch mịch.”

Lý thị đỏ mặt: “Nguyên Thanh đã gây cho nhà các ngươi không ít phiền toái rồi, sao ta còn có thể đi làm phiền nữa!”

Mạch Nha kéo tay nàng, mỉm cười ngọt ngào nói: “Thím, nói cái gì phiền toái không phiền toái, người không thích náo nhiệt hay sao.”

Lý thị kỳ thật cũng rất muốn đi ra ngoài đi một chút, chỉ là chung quy không thể kêu nhi tử đi từng bước từng bước theo mình được, nghe được Mạch Nha nói như thế, nàng cao hứng gật gật đầu.

Mạch Nha lại nghĩ tới một chuyện: “Thím, ta còn phải cùng ngài nói chuyện này, chúng ta thỉnh ngài bồi nương ta, nếu bán được tiền, hai nhà sẽ chia bốn sáu, các ngươi bốn, chúng ta sáu, ngươi xem như thế nào.”

Lý thị nóng nảy: “Thế thì không được, Nha Tử, ngươi nói như vậy, thím sẽ sinh khí. Ta chỉ đi giúp một chút còn muốn lấy tiền sao. Ngươi cho là các ngươi mướn ta tới hả, ngay cả nếu ngươi muốn mướn ta, ta cũng không muốn lấy tiền đâu!”

Nguyên Thanh cũng không đồng ý, Đông Sinh lắc đầu với Mạch Nha, việc này để nói sau!

Việc tiền nong cứ gác lại như thế, Đông Sinh cùng Mạch Nha liền về nhà trước. Lat nữa Đông Sinh sẽ mang xe lừa dắt tới đây.

Chờ đến khi bọn họ đi rồi, Lý thị nhìn nhi tử, hỏi hắn: “Ngươi thành thật nói cho nương, có phải hay không ngươi đã thích Mạch Nha?”

Nguyên Thanh cúi đầu, quay người đi: “Nương, đang êm đẹp, ngươi hỏi cái này làm gì!”

“Ngươi đứa nhỏ này, thích thì thích. Đừng nói chỉ có ngươi thích, nương nhìn Mạch Nha cũng thích đến không chịu được. Nương nói cho ngươi biết, nếu như ngươi để cho Mạch Nha hứa hôn với người khác, nương sẽ trở mặt với ngươi đấy!”

Tuổi càng lớn, Lý thị nói chuyện càng giống cái tiểu hài tử. Nguyên Thanh thỉnh thoảng cũng thực bất đắc dĩ với nàng. Chẳng lẽ hắn không nghĩ đến việc cưới nàng hay sao? Chỉ là nghĩ đến việc chênh lệch giữa mình cùng Mạch Nha, hắn lại có chút tự ti.

Lý thị tự nhiên hiểu biết nhi tử của mình, thở dài nói: “Mạch Nha từ sau khi bệnh nặng qua khỏi thật không giống trước kia. Đầu óc lanh lợi, miệng cũng ngọt, càng làm cho người ta thích. Bất quá nương thấy ánh mắt Mạch Nha nhìn ngươi không giống với nhìn người khác, nhi tử, hảo hảo nỗ lực đi, nương xem trọng ngươi.” Lý thị vẻ mặt vui sướиɠ.

Nguyên Thanh vẫn nghe không vào, vén rèm lên đi ra ngoài, ở bên cạnh chuồng heo ngây người hơn nửa ngày.

Trên đường về nhà, Mạch Nha gặp được Nhị Nữu cùng Tiểu Thúy ở phía đối diện.

Hai người một hai phải kéo Mạch Nha về nhà mình chơi, nhưng Mạch Nha nghĩ trong nhà còn có việc chưa làm, làm sao có thể đi chơi được. Bất quá nàng lại nghĩ tới một sự kiện.

Cố nén cười, nàng nói hai người: “Hai ngươi cũng ăn không ít đồ vật của nhà ta, sáng sớm ngày mai hai ngươi bồi ta lên núi đi đào măng, không được đến trễ!”

Tiểu Thúy đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhướn mày hỏi nàng: “Vậy ngươi giữa trưa nấu cơm phải không? Nếu ngươi nấu cơm, ta liền đem theo cả Lâm Hổ cùng nhau giúp ngươi đào!”

Nhị Nữu cũng vội nói: “Ta giữa trưa muốn ăn tôm hùm đất, còn có bánh bao, bánh bao hương hương cay cay nga!”

Mạch Nha cười đáp ứng ngay, không phải nàng muốn tìm người giúp, thật sự là bị bất đắc dĩ a!

Đào măng cũng phải mất mấy ngày công phu. Qua mấy ngày này, măng sẽ già rồi không thể ăn được. Hơn nữa bọn họ còn phải lên núi đi tìm lá cây da, cũng không biết được có hay không. Dù sao người nhiều thì sức lực cũng lớn hơn một chút.

Đông Sinh nhìn muội muội càng lúc càng biết cách nói chuyện, lại còn có thể vặn lại lời nói của Nhị Nữu các nàng, thật là biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bởi vì đã bàn bạc xong giữa trưa ngày mai đi Điền gia ăn cơm, dù việc này làm Nhị Nữu thèm muốn chết, thật là ngượng ngùng.

Về đến nhà, Đông Sinh bắt tay tu chỉnh xe lừa. Điền thị biết Mạch Nha thuyết phục được Lý thị, cũng thật cao hứng. Có nàng bồi, tuy rằng không khỏe mạnh như Đông Sinh, nhưng cũng là thêm một người. Lại nói, nếu để Đông Sinh đi theo, nàng càng không yên tâm Mạch Nha ở nhà một mình. Chỉ là không biết được thân thể Lý thị có thể trụ được hay không.