Chương 36: Trần chưởng quỹ tới thăm nhà

Editor: Selina

Chương 36: Trần chưởng quỹ tới thăm nhà

Điền thị nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng đi ra tiếp đón hắn, lại bảo Mạch Nha lấy nước mời hắn uống.

Trần chưởng quầy vừa ngồi xuống đã nghe được mùi hương phiêu ra từ trong phòng bếp, nuốt nuốt nước miếng, cười ha hả hỏi: “Mạch Nha a, nhà ngươi nấu đồ ăn ngon gì thế? Ngươi ta nhìn một cái đi, lão nhân ta đi một đường tới đây, buổi sáng còn chư cả ăn cơm, ngươi cũng không nên không cho ta ăn ké một chén chứ!”

Vốn dĩ trong nhà đột nhiên tới một đại lão bản, Nhị Nữu các nàng đều có chút câu thúc, nhưng vừa nghe hắn lời này, ai cũng đều sôi nổi che miệng cười trộm. Câu nệ lúc trước cũng tan thành mây khói.

Mạch Nha cười đáp: “Ngài ngồi, ta đây liền đi lấy cho ngài một chén!”

Mạch Nha nhảy nhót chạy về phòng bếp, mang một chén mì sang cho hắn. Hai nồi nước canh đều đặt trên cái bàn ở sân, muốn ăn vị nào thì tự lấy là được.

Trần chưởng quầy thấy bọn họ đều đứng, vội xua tay: “Các ngươi đều đứng làm gì, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên làm gì thì làm nấy, bằng không một hồi nữa nhìn lại, ta lại đem cơm của các ngươi ăn hết đấy.”

Điền thị cười nói: “Yên tâm đi, giữa trưa ta cán mì sợi nhiều lắm, không sợ ngươi ăn hết!”

Lâm Hổ là không khách khí nhất, thật sự sợ người ta cùng hắn đoạt, lộc cộc ăn nhanh vài chén. Đến cuối cùng, hắn thật sự ăn đến bất động, nửa chết nửa sống tìm một chỗ nằm, trong miệng còn nhắc mãi ăn thật ngon.

Nguyên Thanh ăn cơm xong liền phải trở về, Đông Sinh ở lại trong viện tiếp đón Trần chưởng quầy.

Bởi vì măng còn chưa có lột xong, Nhị Nữu cùng Tiểu Thúy liền ơ lại. Lá cây da được Điền thị bỏ vào rổ mang đến bờ sông rửa. Dựa theo Mạch Nha nói, rửa xong rồi trực tiếp trộn cùng đồ ăn thô, sau đó nấu chín là được.

Điền thị chưa chăn heo bằng lá cây da bao giờ, nghe Mạch Nha nói, cũng là nửa tin nửa ngờ.

Trần chưởng quầy gắp mì sợi trong chén, bột mì được nhào kĩ nên nhai rất ngon, cán ra được mì sợi dai dai, không bị nhũn thành một đống.

Mì để ráo nước một lúc, thêm nước canh đậm vị, hương thơm ngon miệng, phối hợp khỏi phải nói có bao nhiêu ăn ngon.

Trần chưởng quầy ăn mà không dừng được miệng, chọc Mạch Nha các nàng ở một bên nhìn thẳng. Một nồi mì sợi, một chút cũng không dư lại.

Ăn xong cơm, Trần chưởng quầy nói: “Ai da, chúng ta trước nay chỉ ăn mì canh suông, sao lại không ai nghĩ tới cách nấu mì sợi như vậy, Mạch Nha, phối phương này có thể bán cho ta không?”

Mạch Nha nói: “Này thì có cái gì mà gọi là phối phương, còn không phải là nấu mì sợi sao, ngài nếu như nguyện ý cân nhắc, bảo đảm có thể làm ra rất đa dạng. Chúng ta chẳng qua chỉ là hay ở nhà, đơn giản nấu để lấp đầy bụng, ngài muốn cầm đi bán thì cứ cầm đi thôi.”

Lời nói của nàng thật sự là nói đến tâm khảm Trần chưởng quầy, hắn càng bội phục Mạch Nha nhiều hơn. Muốn nói đến phương pháp nấu mì này, thật sự rất đơn giản. Mạch Nha nói muốn bán, hắn có thể lập tức đem bạc cho nàng. Nhưng Mạch Nha nói không bán, chính hắn trở về cũng có thể làm ra được, chỉ là trong lòng hắn cảm thấy hơi đáng tiếc.

Trần chưởng quầy ha hả cười: “Ngươi nha đầu này, thật là sảng khoái, chỉ là nếu ngươi nam oa thì tốt rồi, ta có thể mở một tửu lâu và mời ngươi làm quản lý!”

Mấy cái nha đầu lại liên tiếp thoáng ý cười.

Ăn cơm trưa xongh, Trần chưởng quầy nói, buổi chiều hắn còn phải đi dạo mấy cái thôn. Hắn còn mang theo tiểu nhị cùng xuống nông thôn, đang ở bên ngoài thôn chờ hắn, bất quá cơm chiều vẫn là về Điền gia ăn.

Hắn kêu Đông Sinh đem một xe thức ăn dọn xuống dưới, lại dặn dò Mạch Nha, buổi tối nhất định nên đem gà mái già đi nấu. Hắn vẫn nhớ nàng nói làm gà hầm măng, hắn nhất đinh nay phải nếm thử vị, xem măng đến tột cùng ngon như thế nào.

Mạch Nha nói với hắn, buổi tối còn muốn làm nướng BBQ cho bọn Nhị Nữu các nàng ăn. Lúc trước phát sầu vì trong nhà không có thịt, rau dưa cũng không. Cũng may hiện tại hắn đưa thịt tới tặng, buổi tối dùng thịt ba chỉ xâu lên, thêm vài xâu rau rồi nướng thì tuyệt cú mèo.

Trần chưởng quầy nghe xong lại nuốt nuốt nước miếng, nói là buổi tối nhất định sẽ trở về sớm một chút.

Chờ đến khi tiễn hắn đi, người một sân lại vội vàng lên.

Nhị Nữu bởi vì nhớ thương gà mái già cùng nướng BBQ cho nên làm việc phá lệ ra sức. Lâm Hổ cũng là đuổi đều đuổi không đi.

Cho nên là Nhị Nữu, Tiểu Thúy cùng Lâm Hổ ở trong viện đang ra sức lột măng.

Điền thị trước đem lá cây da nấu hảo, đem đi cho heo ăn. Sau đó lại đem các loạik gia súc khác đều cho ăn no, mới trở về bắt đầu chưng sương sao.

Đêm nay thực sự có thật nhiều việc phải làm. Bất quá sương sáo là để ngày mai bán, nên vẫn là để đến khi ăn cơm chiều xong thì làm. Bằng không, nói không chừng không cần chờ đến ngày mai, đêm nay có thể bị tiêu diệt sạch sẽ.

Đông Sinh đi vào ruộng đất kiểm tra một chút, quá một tháng nữa thôi là đến Đoan Ngọ rồi. Đó cũng là lúc thu hoạch cây cải dầu, lúc này sợ nhất gió bão mưa to đó gì.

Chủng loại cây cải dầu ở cổ đại chưa được cải tiến, cành lá rất dài, gặp phải gió to, hoặc là mộ cơn mưa to thôi, sẽ dễ dàng bị ngã, ảnh hưởng thu hoạch. Nông dân sợ nhất là việc này.

Cho nên Đông Sinh trước tiên đến kiểm tra trong đất. Nếu có cây rau ngả xuống đất quá nặng, hắn sẽ cắm cây trúc để chống, phòng ngừa chúng nó ngã xuống.

Mạch Nha bưng ghế nhỏ, ngồi ở trong viện, đem măng đã lột xong cắt thành từng phiến.

“Nha Tử, ta mới vừa đi vào trong phòng ngươi, ngửi được mùi rất thơm, ngươi mua túi hơm hả?” Nhị Nữu đột nhiên hỏi nói.

Mạch Nha chớp chớp mắt, “Không có a.” Lát sau lại nhớ tới: “Nga, mùi thơm ngươi nói có thể là hoa ta trồng trong viện, rồi làm thành hoa khô treo trong phòng, nhất định hương thơm đó?”

Tiểu Thúy nói: “Đúng vậy, chính là hương hoa tường vi, ta cùng Nhị Nữu còn buồn bực, ngươi sao có thể lãng phí mà mua túi thơm. Bất quá cánh hoa khô làm như thế nào, có thể so sánh với túi thơm sao?” Ở nông thôn, nữ oa không phúc khí mua son phấn, lại nói, làm việc mà còn bôi chúng nó lên, quả thực cũng phiền toái.

“Chính là phơi khô cánh hoa, chỉ là các bước phơi lên tương đối phiền toái, không thể trực tiếp mang ra đi phơi. Đầu thiên phải hong khô các kiểu. Như vậy đi, ta làm mấy cái túi thơm cánh hoa, chờ lát nữa ăn cơm xong, các ngươi mỗi người lấy một cái đi!”

“Thật sự a, ta đây liền không khách khí đâu!” Nhị Nữu cười cong đôi mắt, Tiểu Thúy cũng vui vẻ gật đầu.

Mạch Nha cũng cười, “Hai ngươi có đoi khi lại khách khí quá?”

Nhị Nữu vừa nghe lời này, sửng sốt, sau một lát, trong viện lại truyền ra tiếng mấy nữ oa hoan thanh tiếu ngữ.

Ngoài cửa Điền gia, một người thân hình gầy ốm đi qua. Trên đầu hắn bao khăn vải tối màu, thân mặc áo liền thể của nho sĩ. Hắn mặt mày thanh tú, có một cỗ hơi thở của người có văn hóa.

Đi qua Điền gia, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười, thiếu niên hơi hơi kinh ngạc, thân thể thon dài đứng ở kia, nửa ngày đều không động đậy. Mãi đến nhìn thấy từ xa đến có người lại đây, hắn mới vội vội vàng vàng đi vào trong thôn.

Điền thị vừa đem sương sáo chưng chín bưng ra ngoài, Mạch Nha liền kêu Nhị Nữu đi nhóm lửa. Mấy nha đầu hợp lực đem hai cái bồn măng lớn đi trần qua nước sôi.

Sau đó lại đặt ở trong viện ngâm nước lạnh.

Mạch Nha vốn là không tính toán làm thịt con gà mái này, muốn để nó đẻ trứng thật tốt. Nhưng Trần chưởng quầy đã nói, nàng sao lại không biết xấu hổ mà để lại! Lại nói, nàng cũng muốn uống canh gà lắm rồi.

Điền thị thấy nàng nhìn gà mái sững sờ, đi qua đi bắt gà đưa tới nàng trước mặt, nói: “Còn ngốc ở nơi này làm gì, gà này lão rồi, không hầm sớm chút thì lát nữa sẽ không mềm đâu.”

Sau đó dĩ nhiên là hương thịt gà từ phòng bếp bay ra, tất cả mọi người không tự giác nuốt nuốt nước miếng.