Chương 2: Vũ lang bang tung tăng tới

Hoa Tử Đằng nở rồi tàn, thoáng cái mười năm đã qua.

Giang Nam, khói xanh mờ ảo bay về phía chân trời, tối nay bầu không khí trong Triệu gia quận vương phủ vô cùng nặng nề. Toàn bộ người trong vương phủ đều mặc đồ trắng theo Triệu Phong quận vương nâng chén quỳ rạp xuống đất.

Đại Đường Triệu Gia thế tử Lý Tá Quân chi linh vị. (Bài vị của Đại Đường Triệu Gia thế tử Triệu Lý Tá Quân). Mười chữ đỏ tươi đập vào mắt Triệu Phong quận vương mang theo đau đớn.

“Từ xưa đến nay phụ bất bái tử, nhưng Quân nhi hôm nay cha lạy con một lạy! Con ra đi anh dũng, cha kính con một ly”.

Triệu Phong quận vương dứt lời, cầm rượu trong tay đổ xuống đất.

“Đại ca, ta cũng kính huynh!”.

Đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên từ phía sau.

Ánh kiếm sắc lạnh.

Tóc buộc khăn trắng, đôi mi anh khí, đôi mắt trong suốt mà thấm đẫm bi ai. Thiếu niên mặc áo gấm màu tuyết, tay trái ôm vò rượu, quỳ một chân xuống thềm đá trước bài vị. Đem rượu trải khắp mặt đất, hương thơm nồng đậm. Đây là Nữ nhi hồng thượng đẳng mười tám năm.

“Đại ca, Lý Vũ mang Nữ nhi hồng mà huynh thích uống nhất tới rồi!”.

Lý Vũ gượng cười, xoay kiếm: “Trước lúc đi, Lý Vũ đáp ứng múa cho huynh xem hết bộ kiếm pháp này, đại ca, xem cho kỹ! Nhị ca, giúp ta đọc đi”.

Triệu Phong quận vương chau mày nhìn hài tử Ly Vũ của mình luyện kiếm tim có phần loạn nhịp. Dung mạo anh tuấn kiêu ngạo không hổ là con nhà Triệu Gia.

Trung nguyên phương xa, mây mù dầy đặc, thành quách vô số. Nhớ lại năm xưa, hoa che liễu chắn, phượng lâu long các. Núi non vạn tuổi ôm châu ngọc, cung điện trong vòng cất tiếng ca. Mà nay, vó ngựa xâm thành, chiến tranh loạn lạc.

Ánh kiếm của Triệu Lý Vũ khiến mọi người run sợ, từng đường từng đường đánh ra hào hiệp mà ngạo ý.

Binh còn đâu? Gươm đao chất đống. Dân còn đâu? Xá© ŧᏂịŧ phơi đầy. Tiếc cho giang sơn đã mất, dân chúng lưu lạc tha hương. Ngày nào vượt sông xin gϊếŧ giặc? Đợi ngày về tiếp tục Hán Dương du.

Thơ đọc xong, kiếm cũng dừng, đập bể vò rượu Triệu Lý Vũ quỳ “phịch” xuống:

“Đại ca, di nguyện cuối cùng của huynh Lý Vũ đã làm xong rồi”.

Nước mắt rốt cuộc không cầm được mà rơi xuống. Triệu Phong quận vương thở dài, vỗ nhẹ vai Lý Vũ:

“ Vũ nhi, cha tin rằng Quân nhi ở trên trời có linh, đã trông thấy con vì nó mà múa kiếm đọc thơ”.

“Cha, con muốn đi Đông Đô”. Lý Vũ quay lại kiên định nói.

“Không được. Quân nhi từ nhỏ trí kế vô song, trà trộn vào cũng chỉ được một năm đã bị Hoàn Phượng Tâm phát hiện đánh mất tính mạng, con mà đi chắc chắn chỉ có con đường chết”.

Triệu Phong quận vương liên tục lắc đầu: “ Cha không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh thêm một lần nào nữa”.

“Cha, tin tưởng Vũ nhi, Vũ nhi sẽ không sao”. Lý Vũ nhếch miệng cười thản nhiên.

Triệu Phong quận vương nén lời:

“Con từ nhỏ không thích đọc sách viết chữ, cho dù con đi cũng không nhận biết được bản đồ bố trí quân Lỗ Việt tại Giang Bắc là cái nào…”.

“Cha, không biết chữ cũng tốt, như vậy biết đâu Hoàn Phượng Tâm sẽ không đề phòng con, cha thấy con nói có đúng không?”.

Lý Vũ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Triệu Phong quận vương:

“Cha, để cho con thử một lần đi”. Nói xong lại nhìn ba vị anh vũ ca ca ở phía sau:

“Ba vị ca ca đều có việc làm, tại sao hết lần này tới lần khác chỉ có mình con là không được cống hiến cho vương phủ?”.

Triệu Phong quận vương mặt biến sắc: “Cha không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao, không cho con đi sang Lỗ Việt. Tối nay niệm tình là đang ở trước bài vị của Quân nhi cha không mắng con, con còn dám xin cha đi Đông Đô?”.

“Cha, Vũ nhi không hiểu vì sao con không được đặt chân đến Lỗ Việt?”. Lý Vũ ngẩng mặt không phục.

“Cha nói không được là không được!”.

Triệu Phong quận vương bỗng nhiên nhìn Lý Vũ thở dài song lại như hiểu ra cái gì gật đầu một cái: “Con cũng đã đến tuổi cưới thê tử rồi”.

“Cha!”. Lý Vũ vội vàng đứng lên:

“Không đi thì không đi, cha đừng đem chuyện hôn nhân ra dọa con!”.

Lý Vũ xoay người chạy vào sân trong. Đông Đô chuyến này ta nhất định phải đi, có điều gì mà nơi đó mà cha lại nhất quyết không cho ta đi chứ. Cha, con nói cho cha biết, chuyện đại ca làm không được con sẽ làm được!.

Nhìn bóng lưng của Lý Vũ, Triệu Phong quận vương lại thở dài, nếu con không vì tình kiếp luân hồi thì tốt biết mấy.

Băng qua hành lang gấp khúc, Lý Vũ tiến thẳng vào phòng của mình.

“Tiểu thế tử!”. Thị vệ bên cạnh Lý Vũ, Nhan Lượng kinh ngạc nhìn nàng.

“Suỵt”.

Lý Vũ lấy tay ra hiệu cho Nhan Lượng đừng lên tiếng, vội vã vào phòng, đóng cửa.

Chỗ này không giống phòng của một thế tử như bao nam nhân khác mà chỉ có bảo kiếm cùng trường cung treo trên bức tường phía đông nam. Đem kiếm trong tay đặt ở trên bàn, Lý Vũ dời mắt đến cây trường cung trên tường.

Ngón tay không tự chủ mà chạm vào dây cung.

[Nhìn kỹ, cứ như vậy, hai tay cùng kéo cung sẽ mở ra, sau đó…]

Cái âm thanh kia lại vang lên, Lý Vũ không khỏi lắc đầu.

Từ lúc Triệu Phong quận vương tặng cây trường cung đời Bắc Triều này cho nàng bắt đầu, mỗi lần chạm tay vào dây cung, đáy lòng luôn cảm thấy một trận chua sót khổ sở, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao nhiều năm như vậy cũng chỉ lặp lại có một câu?

Sau đó là cái gì? Ngươi muốn nói gì tiếp với ta?

Có lẽ đáp án chỉ có thể do tự mình đi tìm.

Gỡ trường cung xuống đeo lên người, Lý Vũ tiện tay cầm lấy thanh bảo kiếm trên bàn, mở tủ quần áo, bên trong có sẵn mấy bọc hành lý đã chuẩn bị từ lâu.

Nên đem nhiều bạc hay là nhiều quần áo đây?

“Tiểu thế tử, tiểu thế tử”. Nhan Lượng đột nhiên lên tiếng khiến Lý Vũ giật mình.

“Muộn rồi, ta ngủ, ngươi cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi”.

Vội vàng đáp lại một câu, Lý Vũ vơ đại một bọc hành lý, mặc cho số phận thôi!.

“Nhưng mà… tiểu thế tử, ngài còn chưa rửa mặt…”.

Nhan Lượng có đôi lúc không biết làm thế nào với vị thế tử này, làm việc luôn khác với người thường.

“Không cần rửa, đừng ầm ĩ phá mộng đẹp của ta”.

“Ôi…” Nhan Lượng lắc đầu lui xuống.

Dán tai cạnh cửa, nghe thấy Nhan Lượng đã đi xa, Lý Vũ chậm rãi đẩy cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao hít một hơi thật sâu. Đại ca, ta nhất định giúp huynh hoàn thành tâm nguyện.

Một thân áo trắng nhẹ nhàng nhẩy ra cửa sổ, lặng lẽ đi chậm dọc theo mái hiên. Tường đỏ của Triệu gia quận vương phủ gần ngay trước mắt, chỉ cần nhảy qua, bên ngoài sẽ là một thế giới mới.

“Hứ…” Triệu gia tam công tử đang quỳ gối trong viện giật mình:

“Tiểu tử, lại làm càn!”

Triệu gia tứ công tử giật lại tam công tử, thấp giọng nói:

“Để cho em nó đi ra ngoài một chút, nếu không trải qua việc, nó sẽ không trưởng thành được”.

“Ta cho rằng tiểu đệ của chúng ta sẽ gặp phải đại họa”.

Triệu gia nhị công tử nặng nề thở dài.

“Các ngươi đang lầm bầm cái gì đó?”.

Triệu Phong quận vương bỗng nhiên mở miệng khiến ba vị công tử phía sau hoảng sợ cúi đầu.

“Vân nhi, con lặng lẽ theo Vũ nhi bắc tiến, nó vừa thấy cửa thành Đông Đô liền lôi nó về!”. Triệu Phong quận vương phân phó.

Hóa ra cha cũng nhìn thấy Lý Vũ trốn nhà đi.

“Dạ”. Triệu gia tam công tử Lý Vân khẩn trương đứng dậy đuổi theo Lý Vũ.

Triệu Gia Phong quận vương thở dài nhìn trời, quả nhiên là không cản được nó sao? Chỉ hi vọng nó ngàn vạn lần chớ làm ra cái chuyện gì gọi là tình kiếp.

Thoát ra Triệu gia quận vương phủ, Lý Vũ hít một hơi thật sâu:

“Cha, chú ý giữ gìn sức khỏe”.

[Nhìn kỹ, cứ như vậy, hai tay cùng kéo cung sẽ mở ra, sau đó…]

Âm thanh kia lại vang lên một lần nữa, Lý Vũ nhìn lại bản thân, chỉ mang theo cung túi tên lại không đeo. Không tự chủ thốt ra một câu:

“Tên đâu rồi?”.

Thân thể đột nhiên run lên, chua sót khổ sở bỗng nhiên tràn ngập, chưa kịp phát giác hai mắt đã ướt.

Bất kể như thế nào ta cũng phải tìm ra đáp án. Ta muốn ngươi đem sau đó nói cho ta nghe.