Chương 7: Kí ức tiền kiếp cứ ùa về

Thuyền nhỏ tới rồi bờ bên kia sông Hoài, ngư ông liếc mắt nhìn hai người: “Ta nói công tử tiểu thư, các ngươi là muốn xuống thuyền hay là tiếp tục đứng đó?”.

“Làm phiền lão bá đưa chúng ta quay lại bên kia”. Lý Vũ nhẹ nhàng cười.

“Công tử ngươi…”.

Đột nhiên nhớ ra, Lý Vũ từ trong túi móc ra một thỏi bạc đặt vào tay ngư ông, chắp tay làm lễ: “Làm phiền lão bá rồi”.

“Công tử…”. Bao năm lái thuyền đây là lần đầu tiên ngư ông nhìn thấy thỏi bạc lớn như vậy, không khỏi kinh hãi. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lý Vũ, Vô Ưu cảm thấy một cảm giác an toàn chưa từng có.

“Chờ một chút”. Vô Ưu bỗng nhiên mở miệng, nhảy lên bờ:

“Chúng ta không cần quay lại, cứ ở bên này đợi bọn chúng đi”.

“Được”. Lý Vũ gật đầu nhảy theo.

“Công tử, tiểu thư, rốt cuộc là các ngươi có quay về bờ bên kia hay không?”. Ngư ông trong nhất thời hồ đồ.

Lý Vũ nhàn nhạt cười: “Không quay về nữa, tối nay cảm ơn lão bá rồi”. Ngư ông dở khóc dở cười lắc đầu, chèo thuyền đi xa.

Cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay trái Lý Vũ, Vô Ưu hơi nhíu mày, tay trái kéo tay nàng, tay phải xé áo nàng chỉ thấy vết thương đã vỡ ra:

“Ngươi không biết đau à?”.

Nhàn nhạt vừa hỏi vừa móc ra khăn tay lau vết thương trên tay cho Phi Vũ.

“Ta quên mất là mình bị thương…”.

Thấy máu thấm ướt đẫm khăn tay Vô Ưu thân thể không khỏi chấn động, trong đầu bỗng nhiên vang lên một câu nói:

[Nếu lần này ta thắng, ngươi có thể vì ta thêu đóa hoa kia không?”].

[Hóa ra đồ ngươi thêu đẹp đến như vậy].

Bỗng nhiên không nhận thức rõ được là cái âm thanh kia đang nói chuyện hay là Lý Vũ đang nói chuyện, Vô Ưu hoảng hốt ngẩng đầu lên trông thấy được một vị tiểu tướng Đường Triều anh khí bừng bừng trước mắt.

Đêm lạnh, trăng sáng. Đây là mấy trăm năm trước hay là mấy trăm năm sau?.

Nước mắt không khỏi chảy xuống, nàng cười cười thì thào mở miệng: “Đẹp thật sao?”.

Hai hàng nước mắt trong suốt làm đau lòng Lý Vũ, ngươi là đang hỏi ta sao? Hay là ngươi cũng giống như ta? Chìm trong hoảng hốt, không biết đến tột cùng là đang nói chuyện với ai?.

Không tự chủ được mà giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, Lý Vũ cười ấm áp:

“Nhìn đẹp lắm, thật sự…”. Ta rốt cuộc là đang tự nói hay là đang nói ngươi đây?.

Hoảng loạn lắc đầu, Vô Ưu hai má nóng rầm, mới vừa rồi là làm sao vậy? Trước mắt làm gì có vị tiểu tướng Đường Triều nào? Tay nhanh chóng buộc khăn tay đè chặt vết thương. Lý Vũ không khỏi kêu lên một tiếng.

Vô Ưu lạnh giọng hỏi: “Mới vừa rồi không phải rất anh hùng, không sợ đau sao?”.

Lý Vũ bỗng nhiên ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nàng, những lời này, ngươi đã từng nói với ta sao?.

Tại sao ta lại nhớ những chuyện trước nay không nghĩ đến, chẳng lẽ ông trời để ta xuyên không đến đây là vì gặp lại tình duyên của ta đây sao?

“Ha ha, thế nào không chạy nữa à?”. Thanh âm của Tống công công bỗng vang lên, chỉ thấy trên sông Hoài thuyền của Tống công công đã sang tới.

Vô Ưu cười nhạt: “Vô Ưu là không muốn chạy”.

“A tỷ!”. Nhược Nhan rơi lệ lắc đầu, hung hăng trừng Lý Vũ:

“Con ngựa hư nhà ngươi, sao không mang a tỷ chạy xa hả?”.

“Ta tên là Lý Vũ, không phải con ngựa”.

Lý Vũ chau mày, bình tĩnh nhìn Vô Ưu:

“Yên tâm, có ta ở đây bọn họ đừng hòng đυ.ng được vào một sợi tóc của ngươi”.

“Dù không có ngươi bọn họ cũng không dám”.

Vô Ưu ngẩng mặt, khóe miệng hiện lên một đường vòng cung. Lý Vũ… âm thầm nhớ kỹ cái tên này, một hồi tình cảm ấm áp hiện ra trong lòng.

“Tiểu tử thối, một cái tiện dân người Đại Đường suy thoái muốn xuất đầu tìm cái chết hả?”.

Tống công công giơ tay, quân Lỗ Việt trên thuyền giương cung: “Bắn chết hắn!”.

“Hắn đã là gia tướng của Hoàn Nhan Vô Ưu ta, Tống đại nhân muốn bắn chết hắn cũng nên hỏi qua ta chứ?”. Vô Ưu mở miệng trước.

“Không cần hỏi, bắn cho ta!”.

Lý Vũ nghiêm nghị cười: “Người Đại Đường cũng là người đường đường chính chính, sao phải phân sang hèn?”.

“Tiểu tử thối! Bắn tên!”. Tống công công ra lệnh một tiếng, tên liền bắn ra.

Cành liễu trong tay tựa như bảo kiếm, Lý Vũ nhẹ cười bay vào đám loạn tên.

Cành liễu xuất ra từng đường vòng cung đánh về phía loạn tên. Tên bắn đến gặp liễu mềm như đá rơi xuống nước, hoàn toàn mất lực. Kiếm pháp tuyệt diệu làm kinh hãi tất cả mọi người trên sông.

“Mau bắn! Mau bắn!”. Tống công công rống to hơn.

Cười nhạt một cái Lý Vũ bay về phía thuyền của Tống công công.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”.

“Dám mắng ta là tiện dân! So với cái đồ hoạn quan nhà ngươi còn tốt gấp trăm lần”.

Lý Vũ lại gần Tống công công hung hăng đẩy: “Xuống dưới đó mà rửa sạch miệng của ngươi đi”.

“Tủm!”.

“Người đâu cứu mạng, cứu mạng!”.

Tống công công hoảng loạn kêu cứu giữa sông, quân Lỗ Việt đều xuống nước.

“Hì hì, con ngựa, ngươi thật lợi hại”. Nhược Nhan vui mừng vỗ tay.