Chương 15

"Mommy, mẹ dậy rồi. Mau đuổi ông chú này về đi, mẹ!"_Dạ Ân Trác lộ rõ vẻ khó chịu, nhanh chóng bước tới kéo tay mẹ muốn mẹ đuổi khách.

"Hôm nay là thứ ba đấy, Tô tổng không đi làm à?"

"Tôi là CEO, tôi muốn nghỉ lúc nào là chuyện của tôi."

Dạ Dĩnh lúc này đã ngồi gọn trong lòng hắn, ngoan ngoãn uống hết hộp sữa dâu.

"Nguyệt Tịch, hôm nay có thể cho tôi mượn con một ngày không?"

"Anh hỏi bọn trẻ xem."

"Con muốn đi."_Dạ Dĩnh vui vẻ.

"Con muốn về với cậu!"_Dạ Ân Du lên tiếng, thế là mỗi đứa 1 nơi. Cô chỉ còn mỗi Ân Trác.

Dạ Dĩnh theo hắn về biệt thự hắn sống, còn Dạ Ân Trác theo cô.

____________________________

Dạ Nguyệt Tịch đưa con đến cửa hàng ô tô. Cô muốn mua xe để sau này tiện đưa đón con đi học và đi làm.

"Trác bảo bối, con giúp mẹ chọn xe nhé?"

"Vâng ạ."_Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu sau đó nhanh chóng đi lòng vòng xem xét từng loại xe. Phần lớn nhân viên bề ngoài vui vẻ tiếp đón, vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho cậu bé nhưng bên trong vừa sợ hãi vừa đa nghi. Sao thằng bé này lại giống sếp tổng của họ như vậy? Sếp tổng có con rơi sao? Còn lớn như vậy nữa.

Họ sau khi hoang mang một hồi liền quay sang đánh giá người phụ nữ mà cậu bé gọi là mẹ. Hôm nay Dạ Nguyệt Tịch mặc một chiếc đầm trắng có cổ tròn, tay phồng và tóc thắt bím. Đánh giá chung là cô nhìn rất đơn thuần, không giống một tiểu tình nhân cho lắm. Hơn nữa nếu là tiểu tình nhân của tổng tài thì sẽ không tự mình dắt con đi chọn xe thế này. Nếu là tình nhân mà còn sinh được con trai, xe cũng phải mua lâu rồi ấy chứ.

"Mommy, chiếc này đẹp. Con thích chiếc này, mẹ xem thử đi."

"Bảo bối của mẹ quả có mắt nhìn. Chiếc Mercedes-Maybach Exelero này đẹp thật đó."

Không chần chừ gì nhiều, Dạ Nguyệt Tịch nhanh chóng tiến hành thanh toán. Xe do con trai cưng chọn, dù thế nào cũng rất vừa ý cô.

"Quý cô xin chờ chút ạ."_Nữ nhân viên tươi cười cầm thẻ của Dạ Nguyệt Tịch vào trong để thanh toán.

"Lão đại, con nhìn gì vậy?"

"Mami, cô gái xinh đẹp bấm điện thoại trong kia nhìn rất giống idol của tiểu Dĩnh nhà mình."

Là Tô Khúc Nhã. Chắc chắn là Tô Khúc Nhã, màu tóc đỏ rượu ấy tuyệt đối không thể nhầm lẫn.

"Bảo bối, con ở đây chờ mẹ một chút. Mẹ đến chào hỏi người ta."

"Mẹ có quen không?"

"Có."

Dạ Nguyệt Tịch bước tới trước mặt Tô Khúc Nhã, cúi người xuống một chút rồi búng vào trán cô nàng.

"Khúc Nhã, em làm gì mà chăm chú vậy? Còn không biết chị ở trước mặt em?"

"Chị Nguyệt Tịch...? Vừa nãy chị còn đứng mua xe mà?"_Tô Khúc Nhã tắt điện thoại rồi buông xuống, lấy tay xoa xoa phần trán mới bị cô búng vào.

"Em nhắn tin cho bạn trai sao? Xem ra rất thú vị."

"Không có. Không có."_Cô nàng vội chối bay chối biến, nếu anh cả mà nghĩ rằng cô yêu sớm, nhất định sẽ bị đòn một trận nên thân.

"Chị đã chọn được chiếc xe nào chưa? Em tặng chị nhé? Đây là chi nhánh của tập đoàn, em tặng chị vài chiếc."

"Không cần, chị vừa mua rồi. Chị chỉ muốn qua chào em thôi, tạm biệt!"_Dạ Nguyệt Tịch mỉm cười rồi nhanh chóng trở về cạnh con trai.

"Mommy, người ta đuổi mẹ về sao?"

"Không hề. Người ta còn muốn tặng xe cho mẹ."_Cô bế con trai lên, vuốt lại tóc cho thằng bé. Dạ Ân Trác cầm chiếc thẻ ngân hàng trên tay, chăm chú nhìn kĩ.

"Đi, hôm nay mommy đưa con đi chơi."

Dạ Nguyệt Tịch lái xe chở con đi khắp thành phố. Cùng con trai đến siêu thị mua đồ, sau đó mua quần áo, cuối cùng là đi cafe. Dạ Ân Trác đặc biệt thích những nơi yên tĩnh, mỗi khi buồn bã hay tức giận cái gì đó, cậu nhóc sẽ lặng lẽ bỏ ra ngoài, lúc thì đi dạo, lúc thì đi tưới cây hay làm bài tập. Đó là những cách giải tỏa sự tức giận, buồn bã của cậu nhóc. Nơi đông người mà cậu nhóc đặc biệt thích là những siêu thị tiện lợi dành cho học sinh, sinh viên. Ở đó có tất cả những thứ cần thiết và khá yên tĩnh.