Chương 8.2

Từ Uyên Thanh hỏi: “Đối với ta, có thể lưỡng toàn.”

(Lưỡng toàn: Vẹn cả đôi đường.)

Làm thế nào để có thể lưỡng toàn đây?

Vân Dung Thanh âm thầm nói.

Y nhìn thoáng qua Tạ Thuật.

Tạ Thuật sợ Vân Dung Thanh lại hỏi hắn đề tài oái oăm như vậy, vội vàng cứng rắn chuyển đề tài, nói: "Cho nên, ma chủng rốt cuộc là cái gì?"

“Tu sĩ sinh ra ác hoa.”

“Ma vật không có lý trí, phương pháp ma tu tu hành thảm liệt nhất và cũng nhanh nhất, nhưng thọ nguyên sẽ giảm mạnh hơn nhiều so với tu sĩ bình thường.”

Từ Uyên Thanh suy đoán: "Ma chủng, có thể dùng linh lực, tốc độ tu hành nhanh, thọ nguyên sẽ không giảm mạnh mà sẽ như tu sĩ bình thường, còn có cơ hội phi thăng.”

Nếu thật sự có ma chủng như vậy, nhất định rất nhiều tu sĩ sẽ chạy theo như vịt.

Vân Dung Thanh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cách đó không xa, nói: "Ta đoán, ma chủng muốn lấy linh mạch tu sĩ làm chất dinh dưỡng để sinh trưởng.”

Cho nên, mới có lời lưu truyền dùng một trăm linh mạch tu sĩ Trúc Cơ có thể triệu hoán Ma Thần.

Lợi dụng tâm lý ma tu dễ dàng bị châm ngòi, không cần tự mình ra tay, mà có thể ngồi không hưởng thụ linh mạch của một trăm vị tu sĩ Trúc Cơ, để cung cấp cho ma chủng sinh trưởng.

Cần linh mạch của một trăm vị tu sĩ Trúc Cơ, ma chủng ấn nấp đằng sau rốt cuộc có tu vi như thế nào?

Kiếp trước, y ngược lại xem thường Trần An kia.

Tạ Thuật nói: “Vậy ma chủng ẩn nấp đằng sau tu sĩ có thể nào đã chết trong đám ma tu tự gϊếŧ lẫn nhau kia hay không?”

“Đám ma tu kia tu vi thấp nhất cũng là tu vi Kim Đan, nếu ma chủng ẩn nấp trong những người này, tu sĩ tu vi Kim Đan cho dù dùng nhiều linh mạch tu sĩ Trúc Cơ hơn nữa cũng vô dụng mới đúng.”

Ngoài đám ma tu kia, hẳn là còn có những người khác.

Tạ Thuật nghe phân tích như vậy, suy nghĩ theo lời Từ Uyên Thanh, theo bản năng nhìn về phía Vân Dung Thanh.

Vân Dung Thanh nhận ra ánh mắt Tạ Thuật, hơi cong môi, cực kỳ thành khẩn hỏi: "Tạ đạo hữu đang hoài nghi ta sao?”

Tạ Thuật nhìn khuôn mặt giống Từ Uyên Thanh, lắc đầu nói: "Không có không có.”

“Ừm.” Vân Dung Thanh rũ mắt, tựa như chân thành nói, “Nếu ta là ma chủng, hai vị đạo hữu hẳn là sẽ nhìn thấy ác hoa thuộc về ma chủng trên người ta.”

“Nhưng mà, ta không có.”

Trong lúc nói chuyện, Vân Dung Thanh vươn tay, hào phóng nói: "Hai vị đạo hữu, có muốn kiểm tra không?”

Càng thẳng thắn vô tư, càng khiến người ta không dám kiểm tra thực hư.

Thế nhưng, lúc Vân Dung Thanh xuất hiện thật sự quá mức trùng hợp, vừa vặn xuất hiện ở xung quanh tế đàn. Theo lời y nói, y đến từ Trung Châu, nhưng ai cũng không biết lời nói đó là thật hay giả.

Chỉ có cả người toàn vết thương kia, là không thể làm bộ.

Cuối cùng, Từ Uyên Thanh nói một câu: “Không cần.” Hắn biết y nhất định bí mật, nhưng tuyệt đối không phải bí mật có liên quan đến ma chủng.

Vân Dung Thanh nghe vậy, ngước mắt nhìn về phía Từ Uyên Thanh, lại nghe thấy Tạ Thuật tò mò hỏi: "Tiểu bệnh ương, vậy đến lúc đó huynh sẽ quay về Trung Châu sao?"

“Ta may mắn chạy thoát.” Nói đến đây, thanh âm Vân Dung Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, nói: "Chờ ta báo thù xong, ta sẽ đi.”

Thanh âm của y cực nhẹ cực chậm, từng câu từng chữ, lại giống như đang thề, mang theo ý khiến người ta tin phục, thật giống như... y thật sự có huyết hải thâm thù.

(Huyết hải thâm thù: hận thù chồng chốt)

Tạ Thuật vốn dĩ đã chú ý đến Vân Dung Thanh, hiện tại nghe thấy lời nói này của Vân Dung Thanh, đã tin hơn phân nửa.

Hắn ngây ngốc nghĩ, có lẽ điều Vân Dung Thanh nói đều là sự thật, thật sự có huyết hải thâm thù.

Từ Uyên Thanh nhìn thấy khuôn mặt nhìn như bình tĩnh của Vân Dung Thanh, ánh mắt lại dừng bên bờ môi khẽ mím của y, thần sắc như cũ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Địa cung này trống rỗng, ngoại trừ đèn đuốc chiếu sáng bên ngoài ra, không còn vật phẩm nào khác.

Ba người dò xét một phen, không phát hiện thêm manh mối nào khác.

Chuyến đi vào thông đạo ngầm này, bọn họ chỉ lấy được một chút manh mối từ huyễn cảnh.

Nếu muốn rời khỏi địa cung, cần trở về đường cũ.

Những ma vật cấp thấp kia dừng lại ở trong hai thông đạo khác, chúng nó vừa ngửi được khí tức của người, tất cả đều xông lên mạnh mẽ.

Lúc này đây, Tạ Thuật "có thể đánh nhất" xông lên phía trước, Vân Dung Thanh vẫn đi ở chính giữa, do Từ Uyên Thanh kết thúc.

Tạ Thuật "có thể đánh nhất" nghe thấy phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng gào thét, vội vàng vận chuyển bộ pháp vọt ra ngoài.

Khi hắn cúi đầu vọt tới cửa ra vào, đập vào mắt đầu tiên, là một tay áo có góc tay áo màu mực, dùng hoa văn tơ vàng đè lên hoa văn tinh tế.

Khi Tạ Thuật nhìn về phía trước theo góc áo người tới, nghe thấy một đạo thanh âm lười biếng mang theo hài hước hỏi hắn: "Tạ Thuật, ngươi xông nhanh như vậy, phía sau có quái vật đuổi theo ngươi sao?”

Bóng đêm như mực, người tới mang theo một chiếc đèn l*иg sáng ngời, đứng ở nơi đó, thân hình cao lớn

Khi Tạ Thuật thấy rõ người tới, trong lòng lộp bộp một tiếng.

“Còn nữa, Từ Uyên Thanh đâu? Hắn lại kết thúc ở phía sau sao?”

——

Vân Dung Thanh đứng ở lối ra thông đạo, đợi một lát, dạ minh châu trong tay tản mát ra ánh sáng nhu hòa.

Đợi đến khi Từ Uyên Thanh đến, y lên tiếng: "Từ đạo hữu, Tạ đạo hữu đã ra ngoài trước.”

Khi hai người đi ra khỏi thông đạo, bóng đêm đã tối.

Vân Dung Thanh chú ý tới thân hình cứng đờ của Tạ Thuật lao ra trước đứng ở nơi đó, giống như một chú mèo chuyên la lối khóc lóc lăn lộn nhìn thấy thiên địch, nom có vẻ thành thật hơn rất nhiều.

Y thoáng chuyển mắt, liền nhìn thấy người tay cầm một ngọn đèn sáng.

Bộ đồ đen như mực kia, giống như hòa làm một thể với bóng đêm xung quanh, lại bởi vì ngọn đèn sáng màu ấm áp kia, hiện lên một tầng sáng bóng ấm áp và nhu hoà.

Khí chất lạnh lùng của người tới không thể vì ánh sáng ấm áp mà giảm đi nửa phần, dung mạo nổi bật đến cực điểm.

Hoắc Trầm Thời.

Vân Dung Thanh im lặng nói.

Từ Uyên Thanh như trăng sáng trên trời.

Tạ Thuật ngốc nghếch, không có đầu óc.

Mà Hoắc Trầm Thời, là độc xà có tâm mơ ước.