Chương 34: Tơ tình dịu dàng khó nói

Buổi bán đấu giá được tổ chức ở Tước Bình Các trên hòn đảo giữa hồ, trên mặt hồ không có cây cầu nào, chỉ có từng con từng con thuyền lan chèo quế. Phần lớn khách nhân đều không có kiên nhẫn ngồi thuyền, trực tiếp bay qua.

A Tú muốn đi thuyền, Tang Trọng liền theo nàng, chọn một chiếc thuyền nhỏ, vừa leo lên, phía sau truyền đến một tiếng gọi: “Tang trưởng lão!”

Tang Trọng và A Tú quay đầu nhìn lại, một gã bạch y đạo nhân đầu đội mão cao, cánh tay nâng phất trần, mang theo bốn gã lam y đạo nhân bước nhanh tới.

Tang Trọng nói với A Tú: “Vị này là trưởng tử của đảo chủ đảo Bồng Lai, Tô Yên Minh.”

A Tú gật đầu, hành lễ nói: “Bái kiến Tô đại công tử.”

Bởi vì nàng ăn mặc như đồng tử, Tô Yên Minh không nhìn nhiều, cười vái chào Tang Trọng: “Từ biệt ở Giang Châu, vãn bối đã không gặp trưởng lão mười năm, mỗi lần trở về quý phái thăm hỏi, trưởng lão không bế quan thì ra ngoài, không đúng lúc lắm. Hôm nay gặp gỡ, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.”

Tang Trọng lại cười nói: “Lệnh tôn lệnh đường gần đây có khỏe không?”

Tô Yên Minh nói: “Bọn họ đều rất tốt, vãn bối muốn ngồi chung một thuyền với trưởng lão, không biết có tiện không?”

A Tú cảm thấy rất bất tiện, nhưng cũng không tiện nói gì, cúi đầu bĩu môi. Tang Trọng cũng cảm thấy bất tiện, cũng không phải là bằng hữu tốt, ai không có việc gì lại mang theo một đại nam nhân chèo thuyền chứ.

Nhưng dù sao Tô Yên Minh cũng là đại công tử đảo Bồng Lai, Tang Trọng không thể không nể mặt y, gật đầu nói: “Tiện, tiện.”

Tô Yên Minh để cho bốn gã tùy tùng lên đảo trước, mình lại leo lên thuyền nhỏ, ngồi ở đối diện Tang Trọng, nói: “Tang trưởng lão, lần này trong buổi bán đấu giá có một kiện bán phẩm, là nửa quyển ‘Ẩn Chi Đại Động Kinh’, chẳng lẽ ngài cũng vì nó mà đến?”

A Tú sửng sốt, trong lòng biết vì sao Chung Vãn Tình cũng ở chỗ này.

Khóe mắt Tang Trọng liếc nhìn nàng, nói: “Không phải.”

Tô Yên Minh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thả lỏng nói: “Vậy là tốt rồi, vãn bối còn lo lắng đoạt mất sở thích của ngài. Đợi vãn bối lấy được nửa quyển ‘Ẩn Chi Đại Động Kinh’ này, mong trưởng lão vui lòng giúp đỡ, hỗ trợ suy tính tung tích nửa quyển kia.”

Tang Trọng nói: “Ngươi muốn kinh thư này để làm gì?”

Tô Yên Minh cười nói: “Nghe nói trong ‘Ẩn Chi Đại Động Kinh’ có một phương thuốc, có thể tái sinh tạo hóa, khiến người tàn tật khôi phục như thường. Năm xưa cánh tay trái của gia mẫu bị đao Diêm Ma chặt đứt, ngài cũng biết, tuy rằng lão nhân gia không để ở trong lòng, nhưng mỗi khi vãn bối thấy đều thấy buồn lòng, nên muốn tìm được phương thuốc này, hết lòng hiếu thuận.”

Tang Trọng gật đầu: “Đại công tử có hiếu như thế, đúng là hiếm thấy, ta nhất định sẽ giúp đỡ.”

Mặt Tô Yên Minh lộ vẻ vui mừng, chắp tay nói: “Vậy đa tạ trưởng lão.”

A Tú mím môi, nhìn từng gợn sóng trên mặt hồ, im lặng không lên tiếng.

Thuyền nhỏ cập bờ, Tô Yên Minh thấy Tang Trọng đứng trên bờ, đưa tay đỡ đồng tử, có chút kinh ngạc. Lại nhìn đồng tử kia, mới phát hiện da thịt trắng nõn, một đôi mắt to trong veo như nước, môi không son mà đỏ, hết sức tuấn tú.

A Tú vịn tay Tang Trọng, thấy Tô Yên Minh mang theo vẻ mặt cổ quái quan sát mình, mỉm cười với y, ánh mắt long lanh đầy mị hoặc.

Bất giác thân thể Tô Yên Minh mềm nhũn, lấy lại tinh thần, trên mặt xẹt qua một chút ảo não, quay đầu đi không nhìn yêu đồng nữa.

Đường đường là đại công tử đảo Bồng Lai mà lại không chịu được trêu chọc như vậy, nụ cười bên môi A Tú càng sâu, lộ ra một tia tự đắc. Chợt cảm thấy tay đau, nàng chuyển mắt nhìn Tang Trọng, mặt hắn không chút thay đổi, trong đôi mắt đen ẩn chứa không vui.

A Tú cười tủm tỉm, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay hắn.

Tang Trọng phất ống tay áo, hất tay nàng ra, đi nhanh về phía trước.

Tước Bình Các được dựng lên ở giữa đài cao, tổng cộng có chín tầng lầu xung quanh, từng gian các giống như tổ ong, đều buông màn sa xuống. Người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài.

Tô Yên Minh khách khí nói: “Tang trưởng lão, ta ở tầng năm phòng số sáu, ngài có muốn qua ngồi một chút không?”

Tang Trọng uyển chuyển nói lời cự tuyệt, dẫn A Tú lên tầng bốn, vào phòng mười sáu. Chỉ thấy màn cuốn tua rua, bảo áp¹ nhả khói, trên bàn trúc tương phi bày trái cây, điểm tâm và nước trà, trên giường quý phi trải gấm Tứ Xuyên.

[1] bảo áp: lò hương có dạng giống con vịt.

Tang Trọng quay mặt về phía rèm, đứng chắp tay, quan sát tình hình bên ngoài. Hơn ba trăm gian gác lửng hầu như đều sáng đèn, đèn sáng bày tỏ bên trong có khách.

“Nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều vì nửa quyển ‘Ẩn Chi Đại Động Kinh’ kia à?” A Tú cầm một chén anh đào đi tới, anh đào tươi ngon no đủ, tưới sữa mía màu trắng lên, đựng trong chén bạc, trái đỏ óng ánh.

Tang Trọng không nói một lời, A Tú nhặt một quả anh đào đưa đến bên miệng hắn, bị hắn đẩy ra.

“Chàng giận rồi?”

“Ta giận cái gì?” Tang Trọng liếc xéo nàng, thản nhiên nói.

A Tú trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tội nói: “Thϊếp cũng không biết.”

Tang Trọng cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển sang nơi khác, không nhìn nàng nữa. A Tú ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh hắn ăn anh đào, cũng không nói gì.

Không bao lâu, bán đấu giá bắt đầu, bán phẩm thứ nhất đúng là quạt Hợp Hoan mà Câu Sơn tiên tử đã dùng qua. Câu Sơn tiên tử là người như thế nào? Hai trăm năm trước là đệ nhất mỹ nhân Tu Tiên giới nhưng không may chết vì thiên kiếp.

Mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn², mỗi mũi khâu mỗi sợi chỉ để lại đều là đáng giá, huống chi là quạt tùy thân mang theo bên người?

[2] hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.

Mọi người tranh nhau ra giá, cuối cùng thành giao với giá ba vạn linh thạch.

Chung Vãn Tình cầm một chén rượu bồ đào thượng hạng, ngồi ở trong các, xuyên qua rèm nhìn chiếc quạt Hợp Hoan được ánh đèn chiếu sáng trên sân khấu, chậc chậc thở dài: “Ba vạn linh thạch! Chuông Thiên Tuyền ta mới cầm năm vạn linh thạch, những người này thật sự là người ngốc nhiều tiền. Sau này ta đi rồi, ngươi cũng đem đồ của ta đi bán, tiền thu được đều thuộc về ngươi. Thế nào, ta đối đãi với ngươi không tệ chứ?”

Hoắc Sa đang nhắm mắt trái, che một cái pháp bảo gọi là Huyền Vũ Kính ở trước mắt phải, rình coi tình hình trong các gian gác lửng khác, nghe vậy im lặng một lát, nói: “Được, ta bán hết đồ của ngươi cho những sắc quỷ vừa già vừa xấu kia, xem ngươi có buồn nôn hay không.”

Chung Vãn Tình trừng mắt nói: “Ngươi dám! Cẩn thận ta trở về đánh ngươi!”

Hoắc Sa nhướng mày nói: “Ngươi cho rằng ta sợ ngươi?”

Chung Vãn Tình lạnh lùng nhìn gã, chợt giơ tay, hai ngón khép lại đâm thẳng vào cổ họng gã. Tốc độ và lực đạo của cú đâm này, người ngoài khó có thể tưởng tượng nhưng Hoắc Sa nghiêng người về phía sau một cái, miễn cưỡng lắm mới tránh được. Nàng ấy chợt lật tay lại, giơ ngón tay ngọc nhỏ nhắn lên, móc mắt gã như móng vuốt chim ưng.

Bàn tay trái của Hoắc Sa nhẹ nhàng vuốt lên cổ tay nàng ấy, lực đạo của nàng ấy nhanh chóng tan mất, Huyền Vũ Kính trong tay phải hóa thành một tia sáng bạc, đánh vào bàn tay đang tấn công như một bóng ma từ phía sau.

Huyền Vũ Kính nho nhỏ này nặng không quá một cân, trải qua lần ném này của gã, lại có lực ngàn cân, bàn tay kia lại nhẹ nhàng thoải mái tiếp được.

Chủ nhân của cái tay cười nói: “Sau lưng ngươi có mắt à?”

Trước mặt Hoắc Sa ngồi một Chung Vãn Tình, sau lưng đứng một Chung Vãn Tình, gã không lấy làm lạ, mỉm cười nói: “Ngay cả tay của ngươi cũng không phòng được, ta còn làm giáo chủ thế nào? Đừng náo loạn, ta cho ngươi xem một trò hay.”

Chung Vãn Tình phía sau gã biến mất, Huyền Vũ Kính lại ở trong tay người trước mặt gã, hỏi: “Cái gì mà trò hay?”

Hoắc Sa đưa tay chỉ, nói: “Ngươi xem phòng hai mốt tầng thứ sáu.”

Chung Vãn Tình che Huyền Vũ Kính ở trước mắt phải, nhắm mắt trái lại, nhìn về phía phòng hai mốt tầng thứ sáu, chỉ thấy trên một cái sập hoa có ba người đang ngồi, ở giữa là một nữ tử mỹ mạo, hai con mắt mê ly, mặt đỏ gò má hồng, tóc đen tán loạn, thân thể trần trụi như cành quỳnh, được hai nam tử cường tráng thân khoác lụa đỏ, cơ bắp như ẩn như hiện hầu hạ.

Ba khuôn mặt nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙© phập phồng, mồ hôi đầm đìa, giống như những con sứa với màu sắc lộng lẫy trên biển, trôi theo dòng nước.

Chung Vãn Tình cười rộ lên, nói: “Tiêu Phượng Cơ này đúng là biết hưởng lạc.”

Xuân cung đồ ướŧ áŧ như thế, ngay cả kẻ ngốc cũng phải ngộ ra, nhưng nàng ấy nhìn không chớp mắt hồi lâu, hô hấp bằng phẳng, mặt cũng không đỏ, một chút ý tứ động hứng cũng không có. Không biết, còn tưởng rằng nàng ấy đang xem “Đào Viên Tam Kết Nghĩa”.

Hoắc Sa nhìn sườn mặt trong suốt như ngọc của nàng ấy, không tiếng động thở dài.

Rõ ràng nàng ấy thông minh như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại không hiểu tâm tư hạ lưu của gã, chỉ vì nàng ấy tín nhiệm gã như tín nhiệm huynh trưởng.

Gã không đành lòng phụ lòng tín nhiệm này, lại cũng không cam lòng làm thế thân của huynh trưởng nàng ấy, nên lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.