Chương 2. Sự sỉ nhục của tân hoàng đế

Quân Vô Tà tuyệt vọng nhìn thái hậu đang ngồi uống trà bên kia được người hầu kẻ hạ, đôi mắt hồng hồng ngập nước như là ẩn nhẫn hoặc do tức giận, khuôn mặt ngây ngô non nớt giờ lại đỏ bừng bất thường. Nước mắt tràn mi rơi xuống trên gò má của thiếu niên xinh đẹp 13 tuổi, cậu cắn chặt môi đến nhỏ máu nhẫn nhịn dược hiệu phát tác. Thân hình đơn bạc của thiếu niên bị ba tên nam nhân ở truồng thân thể khống chế, Long bào cũng lộn xộn như có thể rơi ra bất cứ lúc nào, cậu cố gắng giãy dụa nhưng đều vô ích chỉ làm tăng thêm thương tích trên người!

"Mẫu hậu, xin người..." do bị hạ thuốc mà giọng nói của cậu khàn khàn, bất lực yếu ớt mang theo sự cầu xin, cả người vô lực không khống chế được mà run rẩy, trong ánh mắt lóe lên tia hy vọng nhỏ nhoi.

Hoàng thái hậu chỉ cười một cách nhân từ, hiền hậu như bao người mẹ lo lắng cho con mình nhưng khi mở miệng nói cậu chỉ cảm thấy tâm lạnh băng:"Bệ hạ, ngài đừng trách ài gia, ài gia cũng chỉ vì muốn tốt cho ngài thôi, từ nhỏ ngài đã sống lang bạt, chưa hiểu thế sự chốn kinh thành, không có hậu thuẫn, không có danh khí, nói thẳng ra thì ngôi vị này đối với ngai chỉ là hữu danh vô thực thôi, rất khó có thể phục chúng, lãnh đạo quần thần!".

Dừng một chút, trong ánh mắt bà ta nhìn cậu đầy sự khinh thường:"Cũng may, Hách đại tướng quân nguyện ý làm hậu thuẫn cho bệ hạ, từ lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ, ông ta ấy đã "ưng ý" bệ hạ rồi, chỉ cần ngài làm hài lòng Hách đại tướng quân thật tốt, ông ấy nguyện ý trợ giúp bệ hạ ngồi vững ngài vàng này".

"Ài gia đưa con đến đây cũng là vì muốn tốt cho ngài thôi, để ngài biết cách" hầu hạ tốt" Hách đại tướng quân" nói rồi bà ta liền ra hiệu động thủ.

Ba tên nam nhân đã sớm cương cứng, nhìn đến tiểu thiếu niên làn da trắng mịn thân hình đang tuổi nảy nở trước mặt cùng với khuôn mặt nhu mỹ xin đẹp thập phần mỹ lệ, cả người đỏ bừng đôi mắt lóng lánh ngập nước càng làm tăng thêm ác ý thú tính của họ, đặc biệt là với thân phận hoàng đế lại càng tăng thêm sự kí©h thí©ɧ, ác ý muốn chà đạp, dẫm nát tự tôn của cậu, khiến cậu quỳ dưới háng của bọn họ!

Không chút chần chờ nữa, đưa tay xé rách Long bào, bắt đầu sờ soạng liếʍ lắp khắp long thể của vị bệ hạ cao cao tại thượng này!

Hoàng thái hậu ngồi đó lạnh lùng nhìn tất thảy, hai vị ma ma đứng phía sau mắt nhìn múi, mũi nhìn tim, giả làm người vô hình.

Quân Vô Tà chỉ cảm thấy một trận ghê tởm dâng lên, trong bụng cuồn cuộn buồn nôn, sự sỉ nhục vũ nhục này, hỏa thiêu trong lòng đạt tới đỉnh, không biết lấy sức ở đâu ra, cậu giãy giụa càng mạnh mẽ, nhưng sức lức của một tiểu thiếu niên cộng thêm bị hạ dược làm sao đọ sức được với ba tên đàn ông trưởng thành, cậu rất nhanh lại bị chế trụ. Tên nam nhân cười thô bỉ, liếʍ vành tai cậu, nói:"Bệ hạ thật mỹ vị khà khà, bệ hạ để nô tài làm ngài sảng khoái..."

Đồng tử Quân Vô Tà co rút lại:"Không..."

"TO GAN!!!"

Nói ra thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một ánh kiếm sắc bén chỉ chớp mắt như sét đánh không kịp bừng tai lướt qua. Ba tên nam nhân chỉ cảm thấy cổ mình chợt lạnh, sau đó trời đất bỗng nhiên quay cuồng rồi chạm đất, hình ảnh cuối cùng họ nhìn thấy là thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình đứng ngây ra đó... không có cái đầu... máu tươi trào ra... rồi ngã xuống...