Chương 63: Phiên ngoại : Mối tình đầu (trung)

Khi đôi chân ấy nâng lên còn có thể lờ mờ trông thấy nơi khiến người khác phải mơ màng...

Mochein vẫn luôn lo lắng Juliano sẽ bị Anjieliefu đánh bại, nhưng sự thật đã chứng minh lo lắng của ông là dư thừa, thậm chí trận đấu của Juliano và Anjieliefu còn kết thúc sớm hơn nửa giờ, điều này cho thấy trận đấu này Juliano đánh rất tập trung.

.

"Đối thủ ở trận chung kết là ai?"

Mochein ngây ra, nhìn cậu trai mang túi vợt trên lưng vừa đi về phía trước vừa hỏi mình, lúc này ông mới giật mình, trả lời, "Ờ, có lẽ là New York - Rafael Potter, đề nghị cậu cẩn thận một chút, cậu nhóc đó đánh rất khá!"

Juliano không nói gì mà chỉ gật đầu, cậu thừa nhận lúc cậu nghe Mochein bảo phải "cẩn thận một chút", cậu cũng không để ý gì nhiều, nhưng đến khi nhìn thấy cậu trai tên Fiez ấy vừa cười vừa đi vào hội trường cùng Rafael, lúc đó cậu cảm thấy hệ thống phòng thủ kiên cố nhất trong tim mình như chấn động.

Rafael câu lấy cổ Fiez, trông rất thân thiết, cậu ta đang nói thao thao bất tuyệt chuyện gì đó. Fiez cũng đưa tay gõ lên gáy Rafael một cái, rồi kề sát vào tai cậu ta thủ thỉ điều gì, sau đó hai người nhìn nhau cười.

Mi Juliano nhăn lại, quay đầu đi, cảnh tượng như thế cậu cảm thấy thật ngứa mắt, không biết tại sao, cậu thấy dường như mình đang tức giận, nhưng lại không biết rốt cuộc mình đang giận chuyện gì.

Trong trận đấu đó, Juliano cảm thấy cậu không thể khống chế cảm xúc của mình và Rafael đang ở phần lưới đối diện lại giống như bia ngắm mà cậu phải hạ. Tuy nhiên, cậu không thể không thừa nhận Rafael là một đối thủ cứng đầu, nếu xét về mặt kĩ thuật thì Rafael chắc chắn cao hơn Anjieliefu một bậc, nhưng Juliano cảm thấy mỗi lần mình đập bóng, gọt bóng thậm chí ngay cả những lúc tạt bóng đều tràn ngập lực lượng. Nhưng, khi ấy trong đầu cậu vẫn rất bình tĩnh, cậu phân tích cách di chuyển của đối phương, trong lúc lơ đễnh nhìn lên khán đài cậu lại phát hiện Fiez đang ngóng cổ cao lên như vừa tập trung vừa lo lắng, đáng tiếc tất cả lại chẳng phải dành cho cậu.

Đúng lúc này, Rafael đập bóng trực diện qua, thiếu chút nữa quả này đã nện vào mặt cậu, trong nháy mắt, cậu thật buồn bực. Cậu chưa bao giờ phân tâm trong lúc thi đấu, ai có thể nói cho cậu biết tại sao lại như vậy không?

Sau khi trận đấu kết thúc, trên đường về nhà, di động của Juliano không ngừng vang lên, cậu lấy ra nhìn nhìn, sau đó tắt đi, nhưng lát sau di động lại vang lên, tắt đi, cứ như thế lập đi lập lại hơn mười lần. Cuối cùng Mochein ngồi cạnh bên chịu không nổi, đưa tay ra làm động tác đầu hàng, "Được rồi, cái này là do cá nhân tôi đề nghị, cậu có hai cách chọn, một là tắt nguồn để nó không reo được nữa, hai là bắt máy, tôi nghĩ cú điện thoại này là do anh cậu Andrew gọi tới, cậu ta nhất định sẽ gọi cho đến khi cậu bắt máy mới thôi!"

Juliano liếc Mochein một cái, bắt điện thoại, nhưng cậu lại im lặng không nói câu nào.

"Hi! Juno yêu dấu (Tên gọi tắt của Juliano), trước khi về nhớ ghé Pizza Hut mua cho anh một cái Pizza napoletana nha!"

"Anh có thể gọi điện thoại bảo họ mang tới nhà!"

"Ơ, em phải biết là nếu nó do em trai yêu dấu của anh mang về, nó sẽ rất có ý nghĩa..."

Ngay khi Andrew chuẩn bị thao thao bất tuyệt, Juliano nhanh chóng ngắt điện thoại, đương nhiên cậu cũng không muốn đi mua pizza cho ông anh mình chút nào. Tuy là nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn ghé cửa hàng pizza, bởi vì chỉ cần nghĩ đến cảnh cậu tay không đi về nhà, có lẽ cậu sẽ bị Andrew bức điên mất...

Vừa bực bội vì chờ lấy pizza, cậu vừa lắng tai nghe tiếng hai cậu trai đang nói chuyện ở kế bên.

"A....A... Tớ thua...Tớ thua rồi..."

"Đúng, cậu thua, vậy cho nên cậu phải cố ăn thật nhiều pizza vào để lấp đi tâm hồn trống vắng của cậu!"

"Fiez, chỉ có cậu là tốt nhất, Lina Nate và Emily đều không chịu đến an ủi tớ..."

Nghe câu này, Juliano lập tức quay đầu lại, nhưng tiếc là lưng ghế dựa rất cao, cậu chỉ nhìn thấy hai chóp đầu lộ ra ngoài, nhưng mái tóc xoăn màu nâu đó, cậu nhớ rất rõ nó thuộc về ai.

"Đó là bởi vì các cô ấy đều phải thi đấu nha..."

"Fiez...Tớ chỉ còn lại mình cậu...Tớ thật yêu cậu...Cậu có yêu tớ không..."

"Hả? Nếu như cậu chữa hết cái hội chứng thua cầu của cậu, tớ sẽ rất yêu cậu...Van cậu, hãy bắt đầu ăn cái gì đó đi..."

Câu nói ấy vừa bất đắc dĩ lại vừa chứa đầy sự quan tâm, Juliano bỗng cảm thấy đau đớn như có ai đó đâm mình bị thương, giống như cái lúc cậu và em họ Flavor trèo lên cây quýt bị gai đâm vào tay có mυ"ŧ thế nào cũng không ra chỉ có thể đứng nhìn, nhưng hiện tại cậu lại không biết mình đau ở chỗ nào.

Cậu vọt ra ngoài giống như đang chạy nạn, cậu chạy dọc theo con đường trước mặt, khi đó ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cậu, trông thật cô đơn. Nhưng, bên tai cậu vẫn còn lẩn quẩn câu nói ấy, cậu lấy tay che tai lại, nhưng nó vẫn cứ lập đi lập lại không ngừng.

Về đến nhà, lúc đi ngang qua căn phòng khách rộng lớn, bác quản gia Todd bảo cậu ăn cơm nhưng cậu lại không nói câu nào mà đi thẳng lên lầu hai, Adrew cũng vươn đầu ra khỏi phòng hỏi, "Pizza của anh..."

Trả lời anh là tiếng đóng cửa phòng của Juliano, đến nỗi cả khu biệt thự đều chấn động.

Juliano ngã lên giường, cho đến khi có người đẩy cửa ra ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Mỗi lần anh từ Manchester trở về, em đều trưng cái mặt thối đó với anh," Adrew cũng ngã xuống giường, nằm bên cạnh Juliano, "Đấu thua à?"

Juliano xoay mặt sang chỗ khác.

"À...Xem ra không phải thế! Vậy sao em lại không mua pizza về cho anh?"

"Tôi hận pizza!"

"Sao lại giận?" Adrew buồn cười, nghiêng người qua vỗ lên cánh tay của em trai mình.

"Tôi không có giận!"

"Có phải là em cảm thấy mình bị thương?"

Juliano ngiêng người sang chỗ khác, không thèm chú ý tới anh ta.

Dường như Andrew cảm thấy không thú vị nên ngồi dậy đi ra ngoài. Lúc sắp đóng cửa phòng lại, Andrew quay đầu nói khẽ, "Juno, nếu vẫn không biết nguyên nhân khiến em khó chịu, em sẽ phải khó chịu như thế mãi có biết không!"

Juliano vẫn không nhúc nhích gì.

Một giải đấu đã nhanh chóng kết thúc như thế.

Ngày đó, Maurice Greene bạn thân của cha cậu đến nhà làm khách, cùng đi với đối phương còn có cô con gái Margaret. Đó là một cô bé khá hoạt bát, bắt đầu từ lúc cô nhìn thấy Juliano, cô đã quấn quanh người cậu, không ngừng hỏi cậu thích làm gì, học ở trường nào, ngay khi cô biết Juliano tham gia trận đấu ở giải US Open thiếu niên cô vô cùng hưng phấn, mặc dù Juliano có thể nhìn rõ trong lĩnh vực tennis cô bé này dốt đặc cán mai.

Adrew từ trong phòng đi ra, vừa nhìn anh đã biết ngay Juliano không thích cô bé này cho mấy, nhưng đáng giận nhất là anh ta còn cười nói, "Xem ra Margaret rất có hứng thú với tennis, hay là em dẫn em ấy đến câu lạc bộ McCain đánh vài ván đi!"

Vừa dứt lời, cha của Juliano cũng nói thêm vào, "Đúng đó, Juno đi với Margaret đi, con xem con đến từng tuổi này mà còn chưa có người bạn nào cả!"

Juliano liếc nhìn cha mình một cái, sau đó là người anh hưng trí bừng bừng gọi lái xe đưa hai người đi, cuối cùng Andrew còn đi ngang qua mặt cậu, nở một nụ cười vô cùng gian xảo.

Trong xe, Margaret vẫn không ngừng đưa ra câu hỏi cho Juliano và điều Juliano nghĩ lúc này là: Cô gái này có thể im lặng một chút hay không chứ? Tôi chỉ muốn đánh tennis của tôi mà thôi!

Lúc vào sân bóng, cậu đánh qua cho Margaret ở phần lưới bên kia mấy lượt bóng, tội cho cô bé đó chỉ biết đứng tại chỗ không nhúc nhích gì, cuối cùng cô chịu không nổi sự xem thường của Juliano mà quẳng vợt về phía cậu rồi chạy ra ngoài.

Aizz, cuối cùng người đáng ghét đó cũng đi rồi, nhưng hứng chơi tennis của cậu cũng đã bị phá hủy toàn bộ.

Vì thế cậu cho vợt vào túi chuẩn bị về nhà, ngay khi đi ngang qua một phần sân khác, cậu lại nghe thấy tiếng cười vang lên.

"Haha, Rafael, lần sau cậu phải thông minh một chút, sao có thể hẹn cả hai cô bạn gái cùng một nơi gần như thế chứ?"

"Tớ đã biết tớ sai rồi..."

"Hở? Vậy cậu sai ở đâu nào?"

"Tớ không nên trêu chọc phụ nữ, bọn họ hay thay đổi thất thường...Vẫn là Fiez cậu tốt nhất!"

Cách lưới sân, Juliano thấy Fiez đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, một chân của cậu ta gác lên trên thành ghế, đôi chân ấy vừa khỏe mạnh lại vừa thon dài, hàm chứa sức bật lẫn một vẻ đẹp nào đó. Thân thể một cậu trai mười lăm tuổi vẫn chưa phát dục đầy đủ có vẻ yếu ớt nhưng lại rất có độ cong, chiếc quần thể thao của cậu ta cũng không phải bó sát lắm, cho nên khi đôi chân ấy nâng lên còn có thể lờ mờ trông thấy nơi khiến người khác phải mơ màng...

Đợi cho tới lúc Juliano giật mình, cậu mới phát hiện cho dù mình có cố gắng như thế nào, cậu cũng không có cách gì dời ánh mắt khỏi cái nơi đó được.

Cũng giống như bị trúng độc, nhưng cậu lại chẳng biết thuốc giải ở nơi nào.