Chương 17

Tướng phủ thiết yến, những gia tộc nổi danh trong triều đình gần như đều đến tham dự, phú thương có quan hệ với hào môn cũng đều tới.

Lúc này ta mới phát hiện, hóa ra ứng phó với những người này lại mệt đến thế, chẳng trách tổ mẫu không muốn làm.

Xem ra sau này phải tìm cho phụ thân thêm một phu nhân mới được.

Ta đang nhìn lại một vòng xem cô nương nhà ai ông nhu mỹ mạo, lại thấy Lục Thừa An đi thẳng tới đây, biểu cảm trên mặt còn có chút không được tự nhiên.

“Ta nghe nói nàng phát cháo cứu tế, đúng là không ngờ nàng lại có tấm lòng như vậy.”

Lời này không hề có chút nào mỉa mai, thậm chí còn dịu dàng khó tả, nghe vào tai ta không khỏi khϊếp đảm:

“Có chuyện thì cứ nói thẳng, ta không rảnh khách khí với ngươi!”

Lục Thừa An ngại ngùng nói:

“Chính là… là hôn sự kia, thật ra… thật ra là nàng ta cũng đồng ý.”

Ta hít thật sâu một ngụm khí lạnh, nháy mắt lùi về phía sau vài bước.

Sắc mặt Lục Thừa An lập tức cứng đờ:

“Nàng như vậy là có ý gì?”

“Ý gì ngươi nhìn không hiểu à? Tốt xấu gì cũng là Tiểu Hầu gia, giữ lại chút thể diện có được không!”

Lời này không phải là ta nói, mà là của Tiêu Chi Nghiêu đang đi tới đây nói.

Lục Thừa An sắc mặt khó coi:

“Điện hạ có ý gì?”

“Có ý gì? Tiểu Hầu gia, chuyện lúc đó ngươi náo loạn nhất quyết không phải Tống Cẩn Du không cưới cả kinh thành đều biết, Tống lão phu nhân còn ra mặt làm chủ hôn sự cho hai người, sao giờ lại đổi ý rồi? Trước đây ngươi khinh thường nàng, hiện giờ nàng có thiện danh còn được phong Vi Huyện chủ, lại đến xun xoe, muốn hưởng xái vinh hoa phú quý, làm gì có chuyện tốt như vậy, ngươi có từng nghĩ qua Bình Dương Hầu phủ có cái thế diện ấy không?”

“Ngươi!”

Lục Thừa An bị chửi cho không ngẩng được đầu, không dám đối mặt với Tam Hoàng tử, xoay người vội vàng đi mất.

Tiêu Chi Nghiêu đứng trước mặt ta:

“Nàng chắc không thích hắn đấy chứ?”

“Ta không bị mù!”

Ta trở mặt hỏi:

“Ngươi đến đây làm gì?”

“Nàng được phong Vi Huyện chủ, là Thừa tướng chi nữ, chỉ sợ sau này người xun xoe nịnh nọt vô số. Hắn là người thứ nhất, ta là người thứ hai.”

Ta trừng mắt:

“Ngươi điên à?”

“Ta không điên.”

Tiêu Chi Nghiêu trông thật sự nghiêm túc:

“Việc xảy ra trong Ngự thư phòng, ta tưởng nàng sẽ thỉnh cầu Phụ hoàng tứ hôn, không ngờ nàng lại thỉnh cầu chuyện khác.”

Ta lùi về sau từng bước một:

“Tam Hoàng tử Điện hạ, tính cả lần này tổng cộng chúng ta mới gặp nhau có bốn lần, ngươi xem trọng cái gì ở ta?”

Tiêu Chi Nghiêu tựa hồ có chút bối rối:

“Có thể là nàng có thù tất báo, tâm ngoan thủ lạt?”

Ta hít sâu một hơi, không muốn đáp lời hắn.

Nhưng ít nhất ta có thể xác thực một điều:

Tiêu Chi Nghiêu bị mù!