Chương 19

Ba ngày sau, ta cản lại xe ngựa đưa Tống Cẩn Du đến am ni cô, lôi nàng từ trên xe ngựa xuống dưới đất.

Nàng ta chửi mắng ta bằng những lời lẽ độc địa nhất, định tiến tới túm lấy cánh tay ta, thậm chí còn định cắn một nhát.

Nhưng một tiểu thư được nuông chiều mười lăm năm như nàng ta sao so được với người từng chịu khổ như ta?

Ta không hề tốn một chút sức lực đẩy nàng ta xuống mặt đất, hai người bên cạnh ta tiến đến giữ tay nàng ta lại.

Tống Cần Du điên cuồng vùng vẫy:

“Ngươi muốn làm gì? Phụ thân cùng tổ mẫu đã đáp ứng giữ lại tính mạng ta, ngươi muốn làm cái gì!”

Ta nắm cằm nàng ta, lạnh lùng cười:

“Họ đáp ứng, chứ không phải ta đáp ứng. Tống Cẩn Du, nếu để cho ngươi sống, làm sao xứng để ta bò ra khỏi địa ngục tìm ngươi?”

“Ngươi có biết tại sao Thanh Trúc lại phản bội ngươi không? Bởi vì, ta đã cho người ngày ngày kể cho nàng ta nghe những loại tra tấn mà ta nghĩ ra, nàng ta làm sao chịu nổi. Cũng thật trùng hợp, ta đã tìm ra được biện pháp thích hợp nhất cho ngươi rồi đấy.”

Tống Cẩn Du tinh thần đã không còn bình thường:

“Ngươi là đồ điên! Đáng ra trước đây ta phải gi ét ngươi, ngươi đáng ch et! Ta mới là tiểu thư Tướng phủ, chỉ cần ngươi ch, tất cả sẽ trở về như cũ, tại sao ngươi không ch đi!”

“Đương nhiên là bởi vì ngươi còn chưa chết!”

Ta sai người mang đến một cái thùng gỗ lớn:

“Tống Cẩn Du, ta biết ngươi không muốn ch, hay là chúng ta cá cược đi. Đây là thùng gỗ ta đã sai người đặc chế, bên trong có hàng vạn mũi kim sắt, ta sẽ cho ngươi vào trong đó, sau đó cho ngươi lăn từ trên núi xuống, chỉ cần ngươi có thể sống sót, ta sẽ giữ lại cho ngươi một mạng, thế nào?”

“Ngươi là loại nữ nhân độc ác, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi! Ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!!!”

Ta không để ý đến tiếng gầm rú của nàng ta, trực tiếp sai ngươi nhét nàng ta vào trong thùng, đóng chặt nắp lại.

Nếu thành quỷ có ích, kiếp trước ta đã gi Tống Cẩn Du từ lâu rồi.

Thùng gỗ theo sường núi lăn xuống, trên đường nó đi qua để lại một vệt máu kéo dài, nhất thời khắp núi vang lên tiếng gào thét đau đớn đến chói tai.

Lọt vào tai ta, lại cực kỳ êm tai.

Thùng gỗ lăn tới chân núi, mở nắp thùng, có người bên cạnh không nhịn được trực tiếp ói ra.

Máu thịt lẫn lộn, không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu.

“Đem cho chó ăn.”

Ta nói nhẹ như lông hồng, ta còn phải về hầu hạ lão phu nhân uống thuốc.

Từ nay về sau, mới chân chính được gối cao đầu mà ngủ.

Điều duy nhất không nghĩ đến là ta đã tính thiếu Tiêu Chi Nghiêu.

Sau khi đã bị ta từ chối rõ ràng, hắn không muốn dùng thân phận hoàng gia để cưỡng ép ta nhưng hắn tin rằng chỉ cần hắn kiên trì nhất định sẽ có ngày ta bị hắn làm cho cảm động, vậy nên ngày nào cũng chạy đến Tướng phủ ngồi.

Hắn nói:

“Ta có tiền, có sắc, có tất cả những gì nàng thích, tại sao nàng không đồng ý? Ngày nào ta cũng xuất hiện trước mặt nàng, nàng sẽ xem đó là thói quen, đến một ngày không thấy ta nữa, nàng sẽ thấy khó chịu cho xem.”

Ta chỉ cảm thấy hắn đúng là bệnh hết thuốc chữa:

“Bệ hạ đã chọn ngươi là Thái tử, sau này sẽ là Thiên tử, thê tử của ngươi chính là Hoàng Hậu, cả đời bị giam cầm trong cái l*иg giam hoàng cung. Ta không thích cuộc sống như vậy, quan trọng hơn là ta không thích ngươi.”

Tiêu Chi Nghiêu trầm mặc, hai ngày sau không đến nữa, sau đó lại khôi phục trạng thái cũ.

Ta thấy hắn phiền chết đi được, gom góp đủ ngân lượng liền dẫn lão phu nhân đi chu du thiên hạ.

Về phần Tống Tướng, ông ta tạm thời không thể từ quan, nên ta không đưa ông ta đi cùng, nhưng vẫn để lại cho ông ta một phong thư.

Tống Tướng bị nữ nhi bỏ rơi, trong thư phòng mở thư:

“Con sẽ chăm sóc tốt tổ mẫu, phụ thân yên tâm. Trong yến tiệc lần trước nữ nhi có coi trọng vài nữ tử mỹ mạo, tên con viết ở mặt sau, nếu phụ thân có ý, thì rước họ về làm phu nhân đi. Lần này đi núi cao sông dài, không biết khi nào mới trở lại, có kế mẫu phụ thân cũng đỡ cô tịch.”

Tống Tướng bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, lúc ông ta đọc được thư ta đã đưa lão phu nhân tới một ngọn núi nổi tiếng ngắm bình minh rồi.

Năm dài tháng rộng, trời đất bao la, tiêu sái đi chu du một phen mới không uổng phí cuộc đời này.

Hoàn.