Chương 2

Tống Cẩn Du còn chưa kịp phản ứng lại Lục Thừa An đã mở miệng trước:

“Ngươi đừng có quá đáng!”

“Ta quá đáng thì làm sao?”

Ta đi đến trước mặt Tống Cẩn Du, nâng cằm nàng ta lên:

“Năm đó mẫu thân ruột ngươi tráo đổi thân phận chúng ta, ngươi chiếm vị trí của ta mười lăm năm. Trong khi ngươi được hưởng hết vinh hoa phú quý thì ta lại phải ở ngoài đường ăn xin, còn bị người ta đánh chửi, ta không nên cho ngươi chịu khổ một chút hay sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự cảm thấy ta nghĩ ngươi hoàn toàn không biết chút gì về thân phận của chính mình?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người có mặt trong phòng đều thay đổi, nhất là Tống Cẩn Du.

Ta cười nhạo một tiếng, dùng sức một chút nàng ta liền ngã xuống đất.

“Ngươi cũng không cần phải lo, người mẫu thân kia của ngươi cũng đã ch.ế.t rồi, muốn tìm người để đối chất chỉ có ngươi đích thân đi đòi Diêm Vương thì may ra!”

Tống Cẩn du nắm chặt lấy y phục, gân xanh nổi lên, nàng ta cắn chặt răng ngẩng đầu nhìn ta:

“Vậy xin hỏi một câu, tại sao bà ấy lại ch.ế.t?”

“Ta gi.ế.t.”

Ta thản nhiên nói:

“Ta đánh thuốc mê bà ta, trói lại ở trên giường chờ bà ta tỉnh rồi mới dùng dao c.ắ.t đ.ứ.t gân cốt tứ chi. Thật tiếc con dao ta dùng quá cùn, ta mất một canh giờ mới xong đấy. Bà ta la hét cũng kinh lắm, đau tới chảy mồ hôi, toàn thân bốc lên mùi máu tươi khó ngửi chết đi được, vậy nên ta đem bà ta tới vứt ở miếu thổ địa ngoài thành, đến đêm bà ta mới tắt thở.”

Tống Cẩn Du chịu khó nghe xong còn nặn được ra hai giọt nước mắt. Lục Thừa An còn muốn lắm miệng, ta liền liếc mắt nhìn hắn:

“Nếu lúc đấy ta dùng thanh đao tốt như của tiểu Hầu gia đây có lẽ lão tiện nhân kia cũng không phải chịu khổ đến vậy!”

Tiểu Hầu Gia câm miệng.

Ánh mắt của lão phu nhân đang ngồi phía trên kia nhìn ta cũng nhiều hơn vài phần thân thiết:

“Hoài An cũng biết việc này sao?”

Tống Tướng đứng bên cạnh từ nãy đến giờ cố gắng ẩn mình đột nhiên bị gọi tên, gương mặt khó coi như ăn phải phân.

“Nhi tử vừa lúc đến đón con bé thì gặp nó đang đem bà ta ra ngoài.”

“Ồ? Tình cảnh thế nào?”

“Có chút đẫm máu.”

“Con có giúp con bé không?”

“Không ạ.”

“Con bé có sợ không?”

“Không có.”

“Tốt!”

Lão phu nhân vỗ mạnh xuống bàn:

“Đây mới đúng là đích nữ Tống gia ta, đủ nhẫn tâm, đủ can đảm, không giống những thứ cả ngày chỉ biết bày ra bộ mặt bi ai thê lương, giả vờ giả vịt!"

Câu này là nói ai, ai đó trong lòng đều hiểu rõ, vừa mới bị nói một câu liền một mạch trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Cẩn Du!”

Lục Thừa An nóng nảy, cúi xuống ôm nàng ta lên.

“Lão phu nhân, Tống Tướng, ta mặc kệ rốt cuộc ai mới là thiên kim Tống phủ, thê tử của ta chỉ có thể là Cẩn Du, người ta cưới cũng chỉ có thể là nàng!”

Nói xong liền ôm Tống Cẩn du xoay người rời đi.

Tống Tướng có chút xấu hổ, ông ta nào có từng bị tiểu bối nói vậy bao giờ.

Ta hừ lạnh một tiếng.

“Người này không chỉ gia giáo không tốt, còn quá mức tự luyến, hắn thật sự nghĩ mình là miếng bánh béo bở hay sao? Ta ghét nhất loại người nhìn thì như chính nhân quân tử oai phong lẫm liệt lắm thực ra đầu óc ngu xuẩn như heo, lão gia, nếu người vẫn nhất quyết thì tự mình đi mà gả cho hắn, tuy có chút già nhưng tốt xấu gì người cũng hơn hắn gần hai mươi tuổi, không lo bị thiệt!”

Lục Thừa An còn chưa đi được bao xa, suýt chút nữa đã ném Tống Cẩn Du ra ngoài!

Tống Tướng: “........”

Đây là chuyện lo thiệt hơn hay sao?

Nhưng lão phu nhân cười lại đến thập phần vui vẻ, vẫy tay bảo ta lại gần.

Ta nhu thuận đến trước mặt bà.

“Hơi gầy.”

Lão phu nhân sờ sờ mặt ta:

“Ở bên ngoài nhiều năm như vậy, tên gọi là gì?”

“Tài Hoa ạ.”

“Có ý nghĩa gì?”

Ta còn tận tình giải thích cho bà:

“Bởi vì con yêu tiền, dung mạo lại như một đóa hoa nên gọi là Tài Hoa.”

Lão phu nhân khó tin nhìn về phía Tống Tướng, Tống Tướng đau khổ gật đầu, lão phu nhân hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười sượng:

“Nếu con đã trở về, thì sửa cái tên này đi, hay là gọi là Vi Lan thì sao? Tống Vi Lan?”

Ta thầm nhẩm qua ba chữ kia một lần, cười nhìn về phía lão phu nhân:

“Con xin nghe theo tổ mẫu.”

Lão phu nhân hài lòng gật đầu, lôi kéo tay ta cười tươi như hoa:

“Ta đã sai người quét dọn tiểu viện cho con, để tổ mẫu dẫn con đến đó, trên đường vừa đi con vừa kể lại một chút cho ta coi con đã diệt trừ lão tiện nhân kia như thế nào đi!”

Ta: “.........”

Tổ mẫu hình như có chút biếи ŧɦái!