Chương 10

Lục Thành đưa tay vào túi quần Trương Ngọc Văn móc ra chìa khóa xe.

Anh buông Trương Ngọc Văn ra.”Chúng ta trở về đi.”

Ngay lúc Lục Thành mở được cửa xe ghế phụ, không kịp đề phòng đột nhiên bị Trương Ngọc Văn vùng lên áp đảo tóm chặt tay.

Trương Ngọc Văn dữ dằn vặt tay anh ra sau lưng.

“Sao vậy, dù gì thì lúc trước cũng đã hôn qua rồi, hiện tại lại không dám à?”

Nhìn Trương đại thiếu mặt mày khinh bạc, Lục Thành nhíu mày một cái, thở một hơi: “Tôi không dám, cậu đi tìm người khác đi.”

Dưới bóng đêm, Trương Ngọc Văn cúi đầu cười ra tiếng, đột nhiên hung hăng đẩy Lục Thành. Lục Thành ngã hẳn lên xe, mày nhíu lại càng chặt hơn, Trương Ngọc Văn đã lấn người đến.

” Anh nói như vậy, ” Trương đại thiếu dán sát vào tai anh, nói: “Tôi hẳn là nên đi tìm ai đó?”

Khí tức khô nóng thở ra bên tai Lục Thành, thâm nhập vào làn da của anh khiến nó cũng nóng bừng lên.

“Trương Ngọc Văn. Cậu mà còn như vậy, tôi sẽ không khách khí.”

Anh nếu như mà còn gặp phải tên Trương Ngọc Văn say rượu này nữa, anh thề nhất định phải tránh xa ngàn thước.

Nhưng Trương đại thiếu gia lại đột nhiên ngả đầu lên vai anh.

Lưỡng đạo bạch sắc, đột nhiên ở trong đêm tối lờ mờ mà hòa làm một thể.”Tôi con mẹ nó lại không muốn hôn anh nữa, ” ngay khi Lục Thành đang muốn trực tiếp động thủ đánh người thì nghe được Ngọc Văn cười hắc hắc hai tiếng: “Tôi đi hôn Lục Tiểu Tiểu.”

Lục Thành bỗng nhiên nhớ tới. Nguyên lai Lục Tiểu Tiểu hiện cũng đang ở K thị.

Trương Ngọc Văn thả Lục Thành ra, lại mở cửa xe rồi ngã vào.

Lục Thành khởi động xe, nghe được người say bên cạnh đang ngâm nga gì đó. Lúc này đây anh cũng chẳng biết được Trương Ngọc Văn đang hát cái gì.

Chỉ là khi cậu hát, không khí chung quanh lại trở nên ôn nhu đa tình. Cho dù là cậu đang say đến như vậy.

Cứ đi chung với nhau như vậy, chẳng biết từ lúc nào khoảng cách giữa hai người đã không còn xa lạ như trước nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Thành cùng Trương đại thiếu đi đến khách sạn tốt nhất của K thị, nơi Lục Tiểu Tiểu đang ở.

Nhìn thấy Lục Thành, Lục Tiểu Tiểu thập phần vui vẻ.

Hai người ở chung với nhau trò chuyện thân thiết khiến cho người thứ 3 ở trong phòng vô cùng không thoải mái.

Lục Tiểu Tiểu đang muốn kể cho Lục Thành những ngày ly kỳ và kịch tính mà cô vừa mới trải qua thì bị vài tiếng ho khan của Trương đại thiếu cắt đứt.

“Tiểu Tiểu, em khó có dịp được đến K thị, ngày hôm nay anh mang em đi ra ngoài chơi nhé?”

“Lục Thành, anh có đi không?” Lục Tiểu Tiểu quay đầu hỏi Lục Thành.

Anh đang ngồi trên ghế salon uống ngụm trà, Lục Thành giơ mắt lên nhìn Trương Ngọc Văn đang cố gắng liếc mắt ra hiệu.

“Anh không đi, tối hôm qua không được ngủ ngon, bây giờ anh tính quay về nghỉ ngơi một chút.”

Nói xong liền đứng lên, “Tiểu Tiểu, em cứ đi chơi vui vẻ đi, có Trương Ngọc Văn đi cùng, không có vấn đề gì đâu.”

“Thế nhưng ── ”

“Trương đại thiếu, ” nam nhân đi tới gần chỗ Trương Ngọc Văn, phảng phất không nghe được Lục Tiểu Tiểu còn đang nói gì nữa, anh nhìn Trương đại thiếu cười: “Lục Tiểu Tiểu nhà tôi giao lại cho cậu, chiếu cố cô ấy cho thật tốt, Tiểu Tiểu mà thiếu một cọng tóc tôi liền hỏi cậu.”

Nói xong nam nhân sải chân dài bước ra khỏi phòng. Hôm nay sắc trời có điểm âm trầm, oi bức khiến người không thở nổi.

Lúc đi ra anh gặp phải trợ lý của Trương đại thiếu đang mang hoa quả ướp lạnh đi ra.

“Ai nha Lục thiếu gia, đến ăn chút gì đi, tối hôm qua anh ngủ ngon chứ?”

Trợ lý đang bê một cái mâm nhỏ, bên trong ngoại trừ quả dứa và các loại nho đặc sản địa phương còn có những loại khác nhập từ nước ngoài, cả một mâm không dưới mười loại hoa quả.

“Cũng được,” nam nhân chỉ lấy một chùm nho chín nhỏ, nói tiếng cảm tạ, cười nói, “Giường ngủ của đại thiếu gia nhà các anh ngủ cũng không thoải mái lắm.”

“A?! Sao có thể!” Toàn bộ Châu Phi đâu phải dễ kiếm được chỗ nào xa xỉ thư thích như phòng ngủ của Trương đại thiếu đâu nha.

Nam nhân cười mà không nói.

Trương đại thiếu gia vốn là ở 1 mình 1 tầng lầu ba, tối hôm qua Lục Thành ngủ tại phòng của cậu. Anh từ trước đến nay chưa bao giờ thấy ai có khả năng ngủ được như vậy. Kể cả lần trước khi Trương Ngọc Văn say rượu đến tìm, ngủ ở nhà của anh cũng không có khoa trương như vậy đâu.

Dù có là giường rộng bốn thước cũng chẳng đủ cho Trương đại thiếu gia nằm mà lăn lộn. Lúc Lục Thành đưa cậu lên giường, rõ là chân còn quay ra cửa sổ, đến lúc sáng dậy thì đầu đã quay sang cửa sổ rồi.

Quan trọng là… trong một buổi tối mà Lục Thành bị Trương Ngọc Văn quậy cho mấy lần phải tỉnh giấc. Lúc thì Trương đại thiếu đột nhiên vung chân đạp vào bụng rồi đập vào xương sườn Lục Thành khiến cho anh đau đớn tỉnh dậy. Lúc thì Trương Ngọc Văn đột nhiên từ trên giường dựng dậy, Lục Thành đang mơ mơ màng màng giật mình tỉnh giấc, nghe cậu lẩm bẩm một trận gì đó nghe không rõ rồi lại ngã xuống ngủ tiếp. Cuối cùng, khi trời tờ mờ sáng, Trương đại thiếu gia lăn lộn thế nào mà ngủ thẳng đến gác chân lên trên người Lục Thành. Nhìn lòng bàn chân ngay trước mắt của người đang đè lên mình, anh hiểm ác giơ tay bấm một cái.

Trương đại thiếu “Ngao ô” một tiếng mở mắt ra, đến khi thanh tỉnh mới phát hiện chính mình đang ôm một cái chân, còn cái chân kia ở trên còn có một vết ướt khả nghi.

Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, đó là nước miếng của Trương đại thiếu gia cậu nha.

Trải qua một đêm thế này, Lục Thành hiểu được tại sao Trương Ngọc Văn lại cần cái giường lớn như vậy.

Cái giường với kích cỡ thông thường, cậu làm sao có thể lăn lộn qua lại chứ.

Lục Thành quay trở lại lên lầu vào phòng Trương Ngọc Văn, giờ đã được dọn dẹp chỉnh lý cho sạch sẽ thoải mái.

Ai cũng nghĩ không ra ở cái loại địa phương này lại cất giấu tẩm cung hoàng đế xa hoa như thế.

Lục Thành cởϊ qυầи áo, ngả đầu xuống là lập tức đi vào giấc ngủ.

Nhưng giấc ngủ ban ngày này lại thực không an ổn.

Lục Thành không ngừng nằm mơ.

Mơ khi còn bé Lục Tiểu Tiểu đang đứng lên ghế hái nho trên nóc nhà, anh ở phía dưới giữ ghế, nhìn lên khuôn mặt không rõ lắm của Lục Tiểu Tiểu.

Mơ anh mang theo Lục Tiểu Tiểu nhảy từ vách núi xuống, cảm giác trái tim yếu ớt đập loạn dường như rất chân thực.

Rất nhiều cảnh đứt đoạn như vậy cứ xẹt đến xẹt đi trong thế giới mộng ảo của Lục Thành, mơ hồ không minh bạch.

Cảnh cuối cùng trong mơ là khi anh nằm ở trên giường Trương Ngọc Văn, chung quanh là hỏa diệm sơn, Trương Ngọc Văn đột nhiên xuất hiện trong l*иg ngực anh, hai người ở nơi lửa nóng đốt cháy dây dưa một chỗ.

Lục Thành chậm rãi mở mắt, xốc chăn lên, lau đi mồ hôi trên trán.

Bị cúp điện. Anh ra cả một thân mồ hôi. Chưa có lúc nào nóng đến như thế.

Thân thể tràn đầy hơi thể nam nhân của Trương Ngọc Văn còn đang lắc qua lắc lại trong đầu Lục Thành, anh lắc lắc cái đầu đi vào phòng tắm.

Hôm nay có điện thoại từ trong nước gọi tới.

Lục Thành lúc ăn cơm tối nhắc đến việc mình phải về nước, Lục Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, “Vậy anh định khi nào quay lại đây?”

“Không biết, nhưng có thể sẽ không quay lại nơi này nữa.” Lục Thành nhìn cô ăn đến nửa ngày mà còn hơn phân nửa bát cơm, “Mau ăn cơm đi.”

Nhìn qua lại thấy biểu tình không thể tin được của Trương Ngọc Văn.

Lục Thành quay đầu, cười nói: “Làm sao vậy? Chuyện tôi về nước cũng khiến cậu giật mình sao? Hay là cậu cũng luyến tiếc tôi?”

Trương đại thiếu chỉ là nhìn anh, cậu tựa hồ muốn nói cái gì nhưng lại ngẹn lại ở cổ họng.

Một lúc lâu, Lục Thành mới nghe thấy cậu nói.

“Thì cũng chỉ là về nước thôi mà, vẫn có cơ hội gặp mặt.”

Lục Thành lại cười nói: “Hy vọng lúc gặp lại cậu đã làm được việc mình muốn làm rồi.”

Trương Ngọc Văn nhẹ giọng cười.”Ai biết được trên cái thế giới này sẽ có chuyện gì không hay xảy ra.”

“Chỉ cần lòng không đổi, chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.” Nam nhân buông chén đũa, “Hai người từ từ ăn đi, Tiểu Tiểu ăn cho hết bát cơm đấy nhé.”

Lục Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn Trương Ngọc Văn liếc mắt sang, rồi sau đó nhìn Lục Thành, lầm bầm nói: “Đã biết, Lục Thành anh cũng không phải là ba em.”

Buổi tối Lục Tiểu Tiểu bảo Lục Thành cùng về đến khách sạn cô đang ở, Lục Thành ngay trước mặt Trương Ngọc Văn đang có thần sắc phẫn nộ “Anh lại dám phá ước định của chúng ta để tôi và Lục Tiểu Tiểu đơn độc ở chung” gật đầu đồng ý.

Ngày thứ hai gặp lại Trương Ngọc Văn, cậu đang mang theo đôi mắt gấu mèo ngồi trong phòng làm việc mà dán mắt xem tư liệu.

“Ngày mai tôi đi rồi.” Lục Thành ngồi ở ghế đối diện bàn làm việc của cậu.

“Ừ, gặp anh sau.” Trương đại thiếu ngồi tại chỗ, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục lật xem tư liệu.

Lục Thành một lúc không nói được lời nào, không khí dường như tĩnh lại.

“Trương Ngọc Văn, ” nam nhân đột nhiên thở dài một hơi, “Cậu nghĩ tôi lớn lên nhìn giống Tiểu Tiểu sao?”

Trương Ngọc Văn cuối cùng cũng rời mắt khỏi tư liệu, dừng lại khoảng hai giây mới nhìn Lục Thành, cảm thấy buồn cười hỏi lại: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy anh giống như Lục Tiểu Tiểu sao?”

“Chỉ cần cậu tiếp tục kiên trì, Lục Tiểu Tiểu sẽ không còn cứng rắn như vậy. Tôi thật tình hy vọng cậu có thể cùng Lục Tiểu Tiểu cùng một chỗ.”

Đúng vậy sao?” Trương Ngọc Văn từ ghế đứng lên, đi đến trước mặt Lục Thành, cậu hạ mắt nhìn người trước mắt, “Tôi có thể tin được cái thật tình của anh sao? Là thế này phải không?”

Nói xong, tay cậu đặt lên hai vai Lục Thành.

—-

Buổi tối, Lục Tiểu Tiểu nhìn đến vết thương trên khóe môi của Trương Ngọc Văn, tò mò hỏi: “Trương Ngọc Văn, anh bị ai cắn vậy?”

“Dưới lầu có con chó hoang vô tâm vô phế cắn.” Trương Ngọc Văn nghiến răng nghiến lợi.

“Ách…” Lục Tiểu Tiểu không nói, vùi đầu ăn.

Lục Thành bởi vì có đồ đạc cần lấy nên đã quay về S thị, lúc này hai người đang cùng ăn cơm.

“Tiểu Tiểu, ” Trương Ngọc Văn đột nhiên nhìn Lục Tiểu Tiểu: “Nói cho em biết một tin tức tốt.”

“Oh?” Lục Tiểu Tiểu giương đôi mắt nhỏ sáng long lanh nhìn hắn: “Tin gì tốt?”

“Anh quyết định buông tha cho em.” Trương đại thiếu nói.

Nói ra những lời này, Trương Ngọc Văn cảm giác mình toàn thân tâm đều buông lỏng. Nhiều năm truy cầu lại có thể nhanh chóng thả xuống dễ như thế, chính cậu cũng thấy có điểm bất khả tư nghị.

“Nhưng chúng ta vẫn là bạn bè.”

“Oh! Em dĩ nhiên muốn làm bạn bè với anh!” Lục Tiểu Tiểu hiển nhiên phi thường phi thường cao hứng, cả người đều bay bay: “Người mới của anh lẽ nào là con chó hoang kia a?”

Trương đại thiếu nhìn thần sắc vui vẻ của cô cũng bị lây một điểm khoái hoạt.

“Em nghĩ xem theo đuổi cái loại hung hãn cay độc này có phải còn khó hơn theo đuổi em không?”

“Ách…” Lục Tiểu Tiểu và cậu bốn mắt nhìn nhau nửa ngày mới lên tiếng: “Em nghĩ, cô gái có tính cách như vậy mới thật xứng với anh”

Từ lúc Trương Ngọc Văn nhận thức Lục Tiểu Tiểu đến nay, giờ mới nghe được cô nói một câu nghe êm tai sướиɠ lòng như vậy.

Tuy rằng cậu biết. Thích người kia, cái con đường này còn gian khổ hơn nhiều so với thích Lục Tiểu Tiểu.

Nhưng thế thì đã làm sao. Cậu có tinh lực vô cùng dồi dào theo đuổi Lục Tiểu Tiểu, thì cũng có tinh lực dồi dào như thế theo đuổi Lục Thành.

Lục Thành về nước. Lục Tiểu Tiểu và Trương Ngọc Văn như cũ ở lại Châu Phi.

Hai mươi ngày sau, Châu Phi khôi phục quay trở lại hoạt động bình thường.

Lục Thành cũng không quay lại nữa.

Từ đó đến mấy tháng sau, Lục Thành và Trương Ngọc Văn không liên lạc gì với nhau.Tác giả không có viết phần Trương Ngọc Văn bị ‘chó hoang’ cắn nha… Mặc sức tưởng tượng:))