Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhị Thế Tổ Và Tình Địch

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người ở trấn trên loanh quanh một vòng, thỉnh thoảng có nhìn thấy dân bản xứ và du khách.

Khu vực này cách xa Chile chính quốc, yên tĩnh mà không quạnh quẽ, một thành phố đã được cách ly khỏi sự náo nhiệt của đô thị.

“Ai, ” Trương Ngọc Văn đi đến trước cửa một quán cà phê đột nhiên dừng bước, “Có lẽ sẽ có một ngày tôi đến nơi này định cư không chừng.”

” Tôi nghĩ em càng tình nguyện lựa chọn vùng thảo nguyên Pampas hơn.” Khi cậu đột phát cảm khái, nam nhân bên cạnh cười nói, “Nơi này cách Patagonia của em quá xa.”

Trương Ngọc Văn đuôi lông mày thượng thiêu mỉm cười, quay đầu lại nhìn người đứng bên cạnh cậu, vỗ vỗ trái tim của mình: ” Thứ trọng yếu, vĩnh viễn đều ở chỗ này. Tôi có thể chiêm ngưỡng, ao ước là tốt rồi, không nhất thiết phải đi đến nơi đó.”

“Đương nhiên, không tính con người.”

Nói xong, Trương đại thiếu kéo cổ áo của Lục Thành, cho nam nhân một cái hôn.”Tôi muốn anh.”

Lục Thành học cậu nhướng mày lên, dưới làn gió thổi mát lạnh trời xanh quang đãng cười đến xán lạn: “Tôi đã thuộc về em rồi.”

“Không chỉ hiện tại, còn có tương lai vài chục năm nữa. Anh đều là của tôi.”

“Đương nhiên.”

Lục Thành vừa mới nói dứt lời đã bị nam nhân kéo vào trong lòng. Ở nơi đường phố an tĩnh, Trương Ngọc Văn chăm chú cố chấp ôm, cảm giác hòa hợp trong không khí ẩm ướt làm người say, phảng phất không chân thật.

Trên đỉnh đầu là bầu trời xanh trong, kéo dài đến tận chân trời, giao hòa cùng Thái Bình Dương. Khung cảnh hài hòa này cùng cái ôm của người yêu anh đã in dấu sâu trong lòng Lục Thành.

“… Này, tôi nhịn không được.”

Hai người an tĩnh ôm nhau, không khí lãng mạn lan truyền bốn phía đường phố. Khi Trương Ngọc Văn dán vào tai Lục Thành, phun ra khí tức khô nóng ám chỉ mười phần thì cái loại lãng mạn này đột nhiến thất tung không thấy dấu vết.

Khách sạn nơi hai người đang ở không lớn nhưng bố trí thập phần tinh xảo, cửa kính sát mặt đất, nhìn ra hướng biển xanh, thoáng đãng sáng sủa. Gian phòng vách tường là màu vàng nhạt, giường cùng chăn gối lại có tông màu hồng, hai người nam nhân ở đây thập phần không hòa hợp, nhưng Trương đại thiếu khi nhìn thấy cái giường kích cỡ không phải nhỏ cùng khung cảnh mở rộng với cảnh biển không chút che đậy liền vừa ý không chút do dự mà ở lại.

Hai người cơ hồ là hung hãn kéo nhau vào phòng, cửa được Trương Ngọc Văn vội vàng đóng sập, đồng thời Lục Thành bị cậu mãnh liệt đẩy lên trên cánh cửa vừa được đóng lại, bắp đùi đối phương cũng không chút do dự chen vào giữa hai chân cậu đang lúc không thành thật mà cọ sát.

Trương đại thiếu nhanh chóng cởi ra áo phông của Lục Thành, thừa dịp đối phương tháo ra nút buộc quần jean liền hôn lên.

Khúc dạo đầu không có bất cứ sự ôn nhu nào, hai nam nhân cao lớn không nhịn nổi ôm hôn mãnh liệt như dã thú, sử dụng tốc độ nhanh nhất trong lịch sử bọn họ cởi bỏ toàn bộ vật che đậy trên người.

Ngay cả lời cũng không chút nhàn hạ mà nói, trong miệng chỉ có sự trao đổi ướŧ áŧ, dung hợp ôn độ nóng hổi đầy đam mê.

“Hô, ” Trong lúc hôn đến khó rời, không khí trong phòng theo nhiệt độ cơ thể họ mà lên cao.

Vẫn là tư thế trên cửa, thân thể xoa nắn, Lục Thành một tay luồn xuống dưới nách Trương Ngọc Văn đến lưng, bắt đầu vuốt ve di động, để lại một đường ngứa ngáy khó chịu xuống thắt lưng, rồi hạ xuống gò khe kia.

“Ngô ──” vẫn còn say sưa hôn môi, Lục Thành ngón giữa thon dài ở miệng huyệt đóng chặt khẽ xoa niết, Trương Ngọc Văn hơi kháng nghị lại bị anh nuốt ngay vào trong bụng.

Thân thể nóng nảy ma sát đây đó, đầu ngón tay không có bôi trơn cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn mà tiến nhập vào huyệt động ấm nóng.

Môi lưỡi tách rời, đầu ngón tay Lục Thành vẫn còn trong thân thể Trương đại thiếu, hai cánh tay giữ lấy thân thể cậu chống lên, để chân của cậu quấn lên trên đùi mình.

“Lên trên giường đi.” Trương Ngọc Văn thở hổn hển, vây chặt Lục Thành, liếʍ môi một cái, “Có khi anh lại thích cảm giác làʍ t̠ìиɦ trên giường đệm nước đấy.”

Lục Thành nhìn thoáng qua cái giường lớn màu hồng công chúa cách đó không xa, nhãn thần cuối cùng rơi vào chiếc ghế đen bên cạnh.

“Tôi nghĩ chúng ta trước có thể thử một chút cảm giác trên ghế mát xa kia đi.”

Nói xong anh đột nhiên nâng Trương đại thiếu lên, thân thể đột nhiên treo trên bầu trời khiến Trương Ngọc Văn lập tức kẹp chặt hông của Lục Thành: “Loại tư thế này thật sự không phải là khẩu vị tệ hại của anh đấy chứ?”

Cũng không phải chỉ một lần hai lần, trước đã nhiều lần hai người cứ đang làm đến lúc cao hứng thì Lục Thành đột nhiên đem Trương Ngọc Văn nâng lên, ngoại trừ đôi tay và vật đang chôn sâu trong người cậu thì không còn bất cứ điểm tựa nào khác.

Cũng may hiện tại Trương Ngọc Văn cũng đã luyện thành thói quen, ban đầu thì sợ ngã xuống, lại có ảo giác dường như mình sắp bị chọc thủng, sau dần dần biến thành một loại cảm giác bất đắc dĩ.

“Không, ” ngón tay Lục Thành vẫn như cũ ở trong cơ thể Trương Ngọc Văn đang không ngừng mở rộng khuếch trương, ôm đối phương đi đến ghế, ghé vào lỗ tai cậu cười nói: “Tôi chẳng qua là cảm thấy, dùng loại tư thế khác có lẽ sẽ cho em càng thêm tận hứng.”

Cũng may ghế massage rất lớn, đem Trương Ngọc Văn để lên, nam nhân lập tức đè lên, điều khiển ngay trong cái rãnh nhựa phía dưới tay vịn, đợi được đến lúc không sai biệt lắm, Lục Thành dùng cái tay đang rảnh rỗi bấm nút, chiếc ghế lập tức theo đó mà rung lên.

Rút ngón tay ra, tính khí đã đứng thẳng đang chờ trực ở cửa động, ngay lúc thân thể Trương Ngọc Văn cũng đang rung động trong chiếc ghế masage, một hơi đâm thẳng vào. Ngay khi vừa cắm vào, Lục Thành liền nhanh chóng kích khởi thắt lưng, nương theo tần suất rung động của cái ghế, cảm giác bản thân đang trong nội vách của Trương Ngọc Văn cũng nhanh chóng rung động không kém mãnh liệt. Bị huyệt động chật chội ướŧ áŧ dồn chặt, cả người khí huyết dâng lên, chỉ cảm thấy bộ vị bị ngậm nuốt dường như đang hòa tan, Lục Thành chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vời như vậy.

Ngoài của sổ rộng lớn là một màu của biển và của trời, không có một bóng sinh vật khác, nội tâm Lục Thành thàn đầy cả sự an bình và cả sự điên cuồng, hai loại tâm tính tuyệt nhiên bất đồng lại có thể cùng tồn tại một cách hòa hợp như vậy.

Đè vai Trương Ngọc Văn xuống, cúi người ngậm lấy đôi môi đang thở dốc của cậu, nam nhân đột nhiên nhanh chóng trừu sáp, càng làm càng mạnh, không để cho người dưới thân một chút thời gian nào để thích ứng.

“Ngô ──” bị tập kích bất ngờ, Trương Ngọc Văn đột nhiên phát ra âm thanh rêи ɾỉ động lòng người từ khóe môi đang cọ sát dính chặt của hai người. Vẫn giữ nguyên tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, Lục Thành đột nhiên vươn tay nhấn vào một nút khác trên bàn điều khiển của ghế. Ngay lập tức, cái ghế cường liệt nhanh chóng chấn động, trên ghế là Lục Thành đang lộng Trương Ngóc Văn đến cơ hồ dậy không nổi, cậu khó chịu mà giằng co đẩy nam nhân trên người ra.

Đổi lấy động tác khước từ là sự công kích càng hung tợn của nam nhân, Lục Thành đè cậu xuống, đem chân đang lơi lỏng của cậu quấn lấy trên lưng mình, Trương Ngọc Văn lập tức hầu như cả người chống lên, lại thêm điên cuồng chấn động từ ghế mà thất thanh kêu rống.

“A! A Lục, Lục Thành… thứ, thứ này quá kí©h thí©ɧ rồi, tôi kháo ── “

“Một lúc nữa em sẽ không còn sức lực để nói mấy thứ này nữa đâu, ” nam nhân chảy ra một trán mồ hôi, thở hổn hển nắm lấy trụ thịt vẫn còn cương cứng ở giữa hai chân Trương đại thiếu. Trương đại thiếu vốn đang khó chịu, ở động tác kí©h thí©ɧ trước sau mà không ngừng phun ra dịch thể trong suốt.

Bị hãm trên ghế khiến Trương Ngọc Văn vừa bị làm cho thoải mái vừa thấy vô cùng choáng váng. Khi cậu đang ở trong hai cảm giác đan xen mà chìm nổi, nam nhân đang tùy ý lộng cơ thể cậu lập tức ôm lấy lưng bế cậu lên. Đột nhiên ly khai chấn động cao tần số từ ghế, Trương Ngọc Văn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nam nhân đã lại lập tức ôm cậu ngồi xuống.

“Ha a…”

Từ lúc hai người cùng một chỗ đến giờ, lần làʍ t̠ìиɦ này tuyệt đối là lần kí©h thí©ɧ kịch liệt nhất.

Thời gian cứ thế mà trôi qua, trong trận cuồng liệt tiến công của Lục Thành và trợ hứng của ghế massage phía dưới, Trương Ngọc Văn sớm đã thần trí không rõ.

“Lục… A…”

“Ừ? Thiếu gia, là quá sung sướиɠ sao? Còn muốn mau hơn chút nữa sao?”

Lục Thành phát ra một tia cười xấu xa, cắn tai Trương Ngọc Văn, đầu lưỡi như rắn mà liếʍ cắn tai cùng lỗ tai cậu.

So với một Trương đại thiếu đang mơ mơ hồ hồ, nam nhân vẫn còn một tia lý trí, dụng lực mà trêu chọc người trong lòng.

“Nhanh, a, nhanh lên một chút! ── “

Trương Ngọc Văn cưỡi ở trên người Lục Thành, đã không thể phân rõ đối phương đến tột cùng nói cái gì, cậu cũng chỉ ôm lại anh, ghé vào lỗ tai Lục Thành khó có thể nhẫn nại cao vυ"t tiếng kêu.

Trương Ngọc Văn từ trước đến giờ, lúc làʍ t̠ìиɦ cũng chưa bao giờ đặc biệt phóng đãng như vậy khiến đầu óc Lục Thành tê dại toàn phần, quả thực chỉ muốn chết trên thân người này.

Mượn rung động của ghế và hỗn tạp dịch thể của hai người từ nội thể Trương Ngọc Văn chảy ra, trừu sáp càng thêm thuận lợi, Lục Thành chặt chẽ đè xuống Trương Ngọc Văn, nhượng cậu cùng mình không thể phân ly mà triền cùng một chỗ.

Địa phương kết hợp của hai người dán chặt không chút khoảng cách, Lục Thành run rẩy tự nhiên không cảm giác được sự tồn tại của bản thân. Trong lúc đó, đột nhiên nhận ra, nguyên lai chân chính hòa làm một thể với người trong lòng là có tư vị như vậy.

Ngoài phòng, bầu trời đang dần tối. Bên ngoài có người đến gõ cửa nhưng trong phòng không ai nghe thấy. Đừng nói Trương đại thiếu vốn đã bay mất hồn, nam nhân bên cạnh, sau khi lăn lên trên giường cũng không còn chút lý trí mà để ý đến.

Lục Thành đem nam nhân đã mất đi ý thức đặt dưới thân, lúc trước còn có thể cuồng dã hoan ái mà phát ra tiếng thở dốc, lúc này tất cả thanh âm đã không thể phát ra được nữa.

Lục Thành ôm cậu thật chặt, thỉnh thoảng ở trên thân mình Trương Ngọc Văn liếʍ cắn, lưu lại vô số hôn ngân, kèm theo hung hăng xỏ xuyên, tưởng chừng như không dừng nổi.

Sóng biển bọc màu đen mang gió thổi trên biển, vuốt ve thế giới bên ngoài phòng, bên trong, trên chiếc giường lớn là hai cỗ thân thể hòa hợp thành một đạo, khó phân ra hai bóng.

Cao trào lần thứ hai đã tới, Lục Thành hạ thân để ở mông Trương Ngọc Văn, nặng nề không thể khống chế mà làm nhanh hơn tốc độ, đâm vào hậu huyệt chặt dồn.

Cuối cùng sau vài trận chạy nước rút “Ba ba ──” âm thanh ở trong không gian mờ tối càng vang dội.

“A…”

Nam nhân phát sinh cực hạn thoải mái thống khổ thở dốc, khớp hàm căng thẳng, khảm ở trong thân thể Trương Ngọc Văn cuối cùng bạo phát, đều phun ra ở tràng ruột nóng bỏng.

Cuối cùng vài đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn xong, ôm lấy lưng Trương Ngọc Văn, Lục Thành ngã xuống giường.

Cao trào dư vận còn chưa qua đi, hậu huyệt bị giày xéo nửa ngày còn đang co quắp, chưa thể khép kín mà vẫn ôm chặt lấy côn trụ của nam nhân. Nam nhân bị vô ý thức mυ"ŧ vào như vậy khiến cho thật thoải mái mà nhúc nhích, sau cuộc tình ái, cả hai người đều lưu lại vị đạo da^ʍ mỹ.

Cuộc sống như mộng, thế giới xung quanh như đồng thoại, đối với Lục Thành còn gì tốt hơn. Đột nhiên phát giác mọi thứ sao đột nhiên trở nên đẹp như vậy khiến tim anh đột nhiên nhảy mạnh. Anh mở mắt ra, giơ tay ra phía trước, địa phương anh chạm vào, dù trong bóng tối cũng không ngăn anh nhận thấy đó là khuôn mặt của Trương Ngọc Văn khiến tim anh càng đập nhanh mạnh như muốn nổ lớn.

Trương Ngọc Văn mệt mỏi nhắm mắt, hô hấp nhỏ vụn, bị người kia dùng môi cùng mũi trêu chọc mà không có nửa điểm phản ứng.

Cậu như thụy mỹ nhân ngủ trong lòng Lục Thành, lòng của nam nhân tràn đầy thấp thỏm cảm động, Trương đại thiếu bị lộng thảm không có biện pháp nhận biết tâm tình anh lúc này.

Lục Thành cứ như vậy ôm cậu thật chặt, ở trong thân thể của cậu, cảm giác mình cứ như vậy từ thân tới tâm đều bị cậu thu nạp.

Lục Thành đã đến tuổi này, chưa bao giờ bởi vì có được mà sợ hãi.

Nhưng ở buổi tối mỹ lệ an tĩnh chỉ có tiếng sóng biển, khi anh một thân một mình lúc thanh tỉnh, đột nhiên có những buồn lo vô cớ khiến anh thực sự sợ.

Có suốt đời sở ái, mới có thể thấp thỏm bất an như vậy. Có thể, đây vốn là bản năng nguyên thủy của nhân loại.

Anh vuốt ve thân thể Trương Ngọc Văn, không quan hệ chuyện sắc tình. Anh hôn lên khuôn mặt cậu, hôn lên chiếc mũi thẳng, hôn lên khóe môi ngạo mạn, hôn lên từng góc cạnh của người đàn ông thuộc về anh.

Người dưới thân giật giật bất mãn nhăn mi. Lục Thành nhìn khuôn mặt khó thấy rõ của cậu trong bóng tối, sau hồi lâu, cuối cùng phát ra tiếng cười ngắn ngủi ôn nhu.

Anh từ trong thân thể Trương Ngọc Văn lui ra ngoài, ôm cậu đi tắm, nam nhân trong mơ mơ màng màng lại cắn răng nghiến lợi, không biết thở hổn hển cái gì.

Bọn họ nằm lại trên giường, rõ ràng mệt chết đi, Lục Thành lại không buồn ngủ.

Anh xuống giường, đẩy ra cửa kính hướng biển, ngồi ở dưới mái hiên hút thuốc. Gió thổi lạnh đến rét run trên biển cuồn cuộn nổi lên len vào quần áo, đảo nhỏ cô độc trên Thái Bình Dương trong đêm khiến Lục Thành cũng lây một ít không rõ tịch liêu.

Ngồi hồi lâu, thuốc cháy hết, phía sau truyền đến động tĩnh nhỏ vụn.

Một đạo nhiệt độ cơ thể dính vào, mắt bị một đôi tay che lại, “Công chúa Ưu Buồn, nói cho tôi biết anh hiện tại đang suy nghĩ cái gì?”

Lục Thành nở nụ cười, bắt được một cái tay của cậu, “Tôi đang suy nghĩ, hoàng tử đến lúc nào mới đến giải cứu công chúa bị nhốt trên tháp cao.”

“Có khi người bị nhốt kia vốn chính là hoàng tử đấy.”

Trương Ngọc Văn giảo hoạt cười, người phía trước cầm lấy tay cậu kéo đến bên người.

“Đúng vậy sao, ” nam nhân cười hôn lên đôi môi đã sưng lên của cậu, “Em có khi nên thử đổi nghề đi viết đồng thoại.”

“Có người muốn xem thì tôi liền viết, ” Trương Ngọc Văn đem anh đè xuống, cậu buồn ngủ lại mệt chết đi được, thế nên trọng lượng toàn thân đều không khách khí chút nào đặt ở trên người Lục Thành.

Cậu cắn tai đối phương, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Nói cho tôi biết, anh muốn hoàng tử và hoàng tử có kết cục như thế nào.”
« Chương TrướcChương Tiếp »