Chương 23

Theo phân tích ở giai đoạn hiện tại của Trần Tử Khinh, nếu giám đốc Tông Lâm Dụ là màu tối thì Tông Hoài Đường là màu sắc sặc sỡ.

So với kiểu cán bộ lão thành như người trước, người sau khó đối phó và khó đoán hơn nhiều.

Trần Tử Khinh lật bàn tính nhỏ trong lòng, không biết khi nào nhiệm vụ mới hoàn thành, anh phải tiếp tục cuộc sống của Hướng Ninh, người này sống gần anh, văn phòng ở phân xưởng thứ nhất, mức độ có thể gặp nhau khi đi làm và tan làm, vẫn không thể trở mặt được.

Vì vậy, Trần Tử Khinh nở một nụ cười thân thiện với anh ta: "Ăn táo không?"

Tông Hoài Đường có vẻ mặt như bị sét đánh, nổi cả da gà, Hướng Ninh này không biết mình trông như thế nào sao, cười lên còn chói mắt hơn.

Bây giờ đầu bị thương, mặt trắng bệch như ma.

Anh ta dịch ghế ra xa bàn một chút, cũng cách xa đối phương một chút: "Anh đã gây tổn thương cho tôi rồi, đừng nói là táo, ngay cả quả đào tiên của Vương Mẫu nương nương cũng vô dụng."

Trần Tử Khinh nhẹ nhàng nói: "Vậy tôi viết thư xin lỗi anh nhé?"

Tông Hoài Đường liếc xéo: "Ít nhất phải hai trang giấy."

Anh ta không quan tâm nụ cười của Trần Tử Khinh có sắp tắt hay không, nói xong liền đứng dậy đi về phía tủ, gõ khớp ngón tay vào cánh cửa tủ trên cùng: "Lấy rượu ra đây."

Trần Tử Khinh hít một hơi, nguyên chủ khi không viết được thơ hoặc cảm thấy mình không gặp thời sẽ uống một chút rượu, anh ta sợ trưởng phòng Lý kiểm tra phòng phát hiện ra nên đã giấu đi, luôn rất cẩn thận.

Làm sao Tông Hoài Đường này biết trong phòng của nguyên chủ có rượu? Thậm chí còn biết cả chỗ giấu rượu...

Tông Hoài Đường trêu chọc: "Trưởng nhóm Hướng muốn tôi tự lấy sao?"

Trần Tử Khinh đi qua mở cửa tủ, làm theo ký ức của nguyên chủ đưa tay vào sờ soạng, lấy ra một chai nước muối.

Tông Hoài Đường lấy chai nước muối, lắc lắc miệng chai: "Nhắm một mắt mở một mắt giấu giúp anh lâu như vậy, tôi lấy đi uống một chút cũng không quá đáng chứ."

Chắc không phải là giấu giếm tốt bụng, chỉ là lười vạch trần, tối nay không biết là thèm ăn hay là không có việc gì làm nên buồn chán.

Trần Tử Khinh nhìn chằm chằm: "Sao anh lại..."

"Thường xuyên đi trên sông, làm sao không bị ướt giày." Tông Hoài Đường vừa huýt sáo vừa đi ra ngoài.

Trần Tử Khinh đột nhiên lên tiếng ngay trước khi anh ta mở cửa ký túc xá: "Dây điện ở hành lang của chúng ta gần đây có bị hỏng không?"

Tông Hoài Đường quay đầu lại: "Anh hỏi tôi? Tôi và anh không ở cùng tầng, làm sao tôi biết được."