Chương 9

Trần Tử Khinh thở dài: "Thật không may, đập đầu vào đá."

Chung Cô rùng mình thì thầm: "Vậy thì đúng là nhặt được mạng."

Trần Tử Khinh ho một tiếng.

Chung Cô vội vàng kiểm tra xem cửa sổ kính đã được đóng kỹ chưa, cô liếc nhìn hai bình oxy đặt ở đầu giường bên kia: "Đều đã chuẩn bị cho cậu hết rồi đó."

"Không cần dùng đến, tôi tỉnh lại nhanh lắm, bác sĩ thấy tôi tỉnh táo lại đã đi rồi." Trần Tử Khinh nói.

"Phúc lớn mạng lớn cũng không chịu nổi sự giày vò, cậu đừng có làm bậy nữa, mà phải yên tâm dưỡng thương đấy." Chung Cô đưa chậu sứ vàng cho Mã Cường Cường, bảo cậu ta đổ nước bẩn đi, cô đến ngồi xuống giường bệnh đối diện, hỏi han tình hình sức khỏe của Trần Tử Khinh, hai người trò chuyện một lúc.

Trần Tử Khinh nằm mệt muốn ngồi dậy, lại sợ cô gái này không cho phép, bèn thúc giục cô đi: "Bác sĩ nói tôi không có nguy hiểm đến tính mạng, cô và Tiểu Mã về nhà máy đi, sắp đến giờ cơm rồi."

"Tôi nào còn tâm trạng ăn cơm." Chung Cô nói, "Bỏ một bữa cũng không chết đói được mà."

Trần Tử Khinh nghiêm túc nói: "Đồng chí Chung Cô, người là sắt cơm là thép, ba bữa một ngày là chuyện lớn, sao có thể không tích cực như vậy được."

Mặt Chung Cô đỏ bừng: "Tôi về đây." Cô vỗ quần đứng dậy, "Có gì cần tôi mang cho cậu không?"

Trần Tử Khinh vừa định lắc đầu thì nghe cô ấy nói: "Vở thơ?"

Mí mắt anh giật giật, hỏng rồi, nguyên chủ mỗi buổi trưa đều phải viết thơ ở địa điểm quy định.

Chung Cô thấy sắc mặt anh đột nhiên tái nhợt, hoảng hốt bước một bước dài đến trước giường: "Hướng Ninh, cậu sao vậy, tôi đi gọi bác sĩ ngay!"

"Không cần gọi đâu, tôi chỉ hơi đau đầu thôi." Trần Tử Khinh nắm lấy cánh tay cô, "Tôi ngủ một lát."

Chung Cô như một bà mẹ già, đắp chăn cho anh: "Cậu ngủ đi, ngủ nhiều một chút, có thể ngủ được thì sẽ mau khỏe."

Trần Tử Khinh nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy bộc lộ nội tâm hỗn loạn của anh, anh chỉ có bốn cơ hội cảnh cáo, mới vào thế giới này ngày đầu tiên đã phải dùng một lần? Tốt nhất là không nên.

Giờ nghỉ trưa của nhà máy là từ mười một giờ rưỡi đến một giờ rưỡi, anh còn thời gian.

Trần Tử Khinh tìm kiếm sự trợ giúp từ hệ thống giám hộ của mình: "Hệ thống Lục, tôi có siêu năng lực gì không, hoặc loại thuốc nào có thể giúp vết thương nhanh lành không? Tạm thời phong bế cảm giác đau cũng được."

Hệ thống: "Vật chủ không có kỹ năng hỗ trợ, đạo cụ cần mua bằng điểm tích lũy."