Chương 4.1: Đầu ngực của Ôn tiểu thư không nghe lời, ảnh hưởng đến việc chụp ảnh, tôi ấn nó vào lại

Tay phải của Kỳ Phó Lễ nhẹ nhàng phủ lên ngực Ôn Vân qua một lớp áσ ɭóŧ, khối thịt đầy đặn dưới tay khiến anh thấy hơi khát, khẽ động một cái, cảm nhận được người phụ nữ trước mắt bắt đầu lùi về phía sau, anh giơ tay trái vuốt vào lưng cô, ấn cô về phía mình: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ ổn, lát nữa ảnh chụp ra sẽ rất đẹp."

Sau đó anh tiếp tục lật tay đặt xuống phía dưới phần ngực, áng chừng kích cỡ, miệng nói: "Ngực của Ôn tiểu thư rất lớn, khuôn ngực cũng rất đẹp."

Ôn Vân hơi quay đầu đi, phần tóc con trước trán tản ra, che khuất gương mặt đỏ bừng của cô.

Ngón tay cái của Kỳ Phó Lễ ấn vào mép ngực, thịt trên ngực người phụ nữ mềm như miếng đậu hũ, chỉ sợ bóp một cái là sẽ vỡ vụn, anh chậm rãi ma sát: "Hình như áσ ɭóŧ của Ôn tiểu thư không ổn, thảo nào vừa nãy tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai." Anh nói rồi đột nhiên lần theo khe hở của áo ngực thò tay vào trong: "Để tôi chỉnh lại giúp cô."

"A." Bàn tay to của người đàn ông bất ngờ thò vào mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, Ôn Vân thấy hơi ngứa, cô muốn lùi về phía sau nhưng lại chỉ có thể nhẩm thầm trong lòng, tất cả đều là vì chụp ảnh, sau đó nhẹ giọng nói: "Ừ."

Ngón tay cái của Kỳ Phó Lễ kẹp giữa bầu ngực và áσ ɭóŧ, ngón tay chìm trong khối thịt trơn nhẵn nhụi, cảm nhận được sự chèn ép, anh men theo mép áo chà một vòng.

Nếu đổi ngón tay thành cái khác, Kỳ Phó Lễ nghĩ chiếc quần ở thân dưới sẽ càng chật hơn, anh cố gắng bình tĩnh lại, rút ngón cái ra, bốn ngón tay còn lại thò vào từ mép dưới của áo ngực, đẩy khối thịt lên trên, cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ truyền đến từ cơ thể của người phụ nữ, anh lại rút tay phải ra và thay tay trái vào vị trí đó, vẫn men theo mép ngực bên trái chà một vòng, cuối cùng dùng cả hai tay kéo phần trên của áo ngực lên, sau khi chỉnh xong, thả tay ra, anh vô cùng hài lòng khi nhìn thấy bầu ngực xinh đẹp của người phụ nữ trước mắt, cuối cùng đại phát từ bi nói một câu: "Có thể bắt đầu chụp rồi."

Ôn Vân nhắm mắt nhắm mũi chịu đựng qua từng cái ve vuốt giày vò như lưỡi dao sắc bén này, chỉ thấy thân dưới của mình càng ướt hơn.

Kỳ Phó Lễ cầm máy ảnh lên, ngoài ý muốn lại nhìn thấy đầu ngực của người phụ nữ đã ưỡn ra sau một hồi ve vuốt vừa rồi, đầu ngực bên trái cao ngất chọc vào lớp vải ren tạo thành một cái đỉnh nhỏ, đầu ngực bên phải lẳng lặng nhô ra khỏi khe hở giữa miếng vải ren mỏng manh, cách một tầng lưới, ửng một màu hồng nhạt, nhỏ xíu. Cổ họng anh siết lại: "Ôn tiểu thư, đầu ngực của cô lồi ra rồi."

Ôn Vân cúi đầu nhìn, khẽ kinh hô một tiếng, sau đó cuống quýt giơ hai tay chắn trước ngực, xấu hổ quá đi mất, thế mà lại lộ ngực ngay trước mặt một người đàn ông vừa quen biết chưa được bao lâu. Cô đưa tay phải ấn vào ngực che chắn cẩn thận, tay trái thử nâng áo ngực lên điều chỉnh lại, nhưng áσ ɭóŧ được may đo quá vừa vặn, chỉ với vài cái chuyển động như vậy, lớp vải ren cọ nhẹ qua bầu ngực khiến cô càng thấy ngứa ngáy hơn, đầu ngực cũng cứng hơn trước đó.

"Ôn tiểu thư." Người đàn ông cương quyết kéo tay Ôn Vân đang chắn trước ngực ra, nhìn thấy hai điểm nhỏ trên ngực của người phụ nữ đã hoàn toàn nhô lên, vải ren xuyên thấu không che được sự nổi bật của chúng, bầu ngực trắng nõn, đầu ngực hồng hào và áσ ɭóŧ màu vàng tươi sáng, ba loại màu sắc kết hợp cùng một chỗ. Ánh mắt của người đàn ông chợt tối sầm lại: "Để tôi giúp cô nhé."

Kỳ Phó Lễ vươn tay, cách một lớp lưới ren mỏng, ngón trỏ bên tay phải khẽ chạm vào đầu ngực của người phụ nữ. Ôn Vân cuống quýt túm tay Kỳ Phó Lễ, ngăn anh lại, cô không còn tâm trí để ý đến sự xấu hổ lúc này: "Kỳ tiên sinh, anh đừng làm vậy." Kỳ Phó Lễ không bỏ tay ra, tay trái nhẹ nhàng phủ lên tay cô, tay phải kéo thêm mấy phần sức lực: "Đầu ngực của Ôn tiểu thư không nghe lời, ảnh hưởng đến việc chụp ảnh, tôi ấn nó vào lại."

Ngực, đầu ngực, sao anh ta có thể nói năng như vậy chứ? Ôn Vân càng ngượng hơn, chuyện tìиɧ ɖu͙© của cô trước kia luôn rất bảo thủ, khi ở trên giường thường rất ít nói chuyện, chứ đừng nói là nghe thấy mấy lời như kiểu đầu ngực với ngực như thế này.