Chương 5.1: Ôn tiểu thư, hình như càng lau nước chảy ra càng nhiều

Giữa lều chụp ảnh có đặt một chiếc giường lớn, đèn chùm hắt ánh sáng lên trên, người phụ nữ trên giường đang ưỡn ngực, người đàn ông trước mặt liên tục ấn nút chụp, chụp lại hình ảnh đầy sắc dục này.

Kỳ Phó Lễ hắng giọng: "Ôn tiểu thư, bây giờ cô có thể nằm lên giường rồi, chúng ta cần chụp cận cảnh qυầи ɭóŧ."

Ôn Vân làm theo nằm xuống, phần bụng dưới bằng phẳng trắng nõn không ngừng phập phồng lên xuống theo từng lần hít thở, thỉnh thoảng lại khẽ run lên một cái, cô kẹp hai chân rất chặt, chỉ sợ nửa thân dưới ướt nước của mình sẽ bị người đàn ông phát hiện. Nhưng Kỳ Phó Lễ không buông tha cho cô: "Ôn tiểu thư, dạng chân ra nào."

Ôn Vân nghe ra giọng điệu không cho người khác nói chen vào của người đàn ông, cô lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn nhấc hai chân lên.

Nhìn hành động chậm chạp của người phụ nữ, Kỳ Phó Lễ không muốn nhịn nữa, giơ hai tay cầm hai chân cô tách ra, hai chân Ôn Vân bị ép dạng rộng bằng vai, thân dưới ướt đẫm mà cô khổ sở che đậy cuối cùng cũng bày ra trước mắt người đàn ông.

Qυầи ɭóŧ của cô đã bị hoa dịch chảy ra thấm ướt, vải trắng biến thành một màu trong suốt áp sát vào tiểu huyệt, phác họa hình dạng đầy đặn của hai cánh môi. Dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều đến mức qυầи ɭóŧ cũng không thể ôm hết chảy ra từ hai bên mép quần làm ướt hai mép đùi trong, tưới lên bắp đùi non mềm một tầng ánh sáng lấp lánh.

Kỳ Phó Lễ chỉ thấy cổ họng rất ngứa, anh muốn sờ, muốn mυ"ŧ, muốn liếʍ, muốn đưa vật cứng dưới thân vào sâu trong tiểu huyệt của người phụ nữ để nó xuyên thật mạnh qua người cô, muốn nghe âm thanh êm ái phát ra từ miệng cô, cũng muốn nhìn thấy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô chảy ra đầy giường.

Nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc, nóng lòng sẽ dọa người phụ nữ nhát gan này chạy mất dép, anh chỉ có thể cố gắng nín nhịn sự khô nóng trong người, nói: "Ôn tiểu thư, cô chảy nhiều nước quá, qυầи ɭóŧ bị thấm ướt hết rồi."

Ôn Vân thẹn đến mức không nói được lời nào, chĩa thân dưới ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ vào người đàn ông vừa quen chưa đầy một ngày là chuyện cô chưa từng dám nghĩ đến trong quãng thời gian bảo thủ trước đây.

Ánh mắt của người đàn ông nóng rực, cứ thế nhìn chằm chằm vào thân dưới chỉ được bao phủ bởi một lớp vải che như thể muốn nhìn xuyên qua cái đó, thấy cô im lặng, Kỳ Phó Lễ lại nói: "Ướt quá, để tôi lau giúp cô." Nói rồi, tay anh thò vào mép đùi trong của người phụ nữSao có thể lau chỗ đó bằng tay chứ! Ôn Vân định khép hai chân lại thật nhanh, nhưng người đàn ông này đã nhân cơ hội quỳ vào giữa hai chân cô từ sớm, tay trái cứng rắn ấn lên chân trái của cô, không cho cô khép chân lại.