Chương 14: Đều nghe nàng

Rất tốt?

Nghe hai chữ như có lệ này, lại mang cho Nam Hi cảm giác mộc mạc rung động, sống lại một đời, nàng tựa như đã học được cảm thụ dụng tâm là thế nào, Dung Dục không phải người hay nói những lời hoa mỹ, nhưng hắn nói "nàng rất tốt" so với những thơ từ động lòng người của Cố Thanh Thư ở kiếp trước thì chân thành hơn nhiều.

Ít nhất, hắn đã tình nguyện dùng thân thể chính mình đỡ mũi tên mà bảo vệ nàng.

Tuy rằng đến cuối cùng cũng không thể bảo vệ được, nhưng hắn đã tận lực, nếu không phải mọi chuyện xảy ra như vậy cũng do nàng tự làm tự chịu...

Đúng vậy, nếu không phải nàng tự làm tự chịu, sao có thể thấy rõ chân tâm, thấy rõ người mình thích ở kiếp trước chính là súc sinh?

Lăn lộn một ngày, gặp mộng tỉnh lại, Nam Hi nằm ở trên giường bị nỗi ám ảnh bao phủ, chỉ là trước khi sắp ngủ thì trong lòng lại mơ mơ hồ hồ hiện lên một nghi hoặc.

Dung Dục thích nàng là bắt đầu từ khi nào?

Chờ sau này có cơ hội, nàng nhất định phải hỏi một chút.

...

Nam Nguyệt bị đưa đến Cố phủ khi còn ở trạng thái hôn mê, bị Dung Dục phi chân đá thì đau đến mức hôn mê bất tỉnh, Thanh Dương vì không muốn nàng ta nói lung tung, thuận tay hạ cho nàng ta một liều mê dược.

Bắt đầu ngày mới liền đưa người đến Cố gia, tự nhiên khiến cho dư luận xôn xao một trận không nhỏ. Thanh Dương được Nam Hi chỉ đạo, thêm mắm dặm muối đem sự tình Nam Nguyệt giả vờ tỷ muội tình thâm mà rắp tâm hại người, tới cửa ám sát Nam Hi mà truyền ra ngoài, hơn nữa còn lạnh lùng chất vấn Cố Thanh Thư, "Vương gia nhà ta nổi giận lôi đình, việc này mong Cố công tử cho một lời giải thích hợp tình hợp lý!"

Sau khi ném những lời này vào Cố gia, hắn liền quay người rời đi, mặc kệ những lời hắn nói sẽ bị lý giải thế nào.

Cố Thanh Thư trong lòng kinh hãi, vội vội vàng vàng tìm đại phu chữa trị cho Nam Nguyệt, muốn từ miệng hỏi tình hình thực tế, nhưng mà lại không biết Thanh Dương đã hạ dược gì cho nàng, đại phu dùng hết biện pháp, Nam Nguyệt lại trước sau hôn mê bất tỉnh.

Lời đồn đại bắt đầu lên men, Thanh Dương còn không quên cố ý đi đến Thừa tướng phủ, báo tin sự thật Nam Nguyệt ám sát Nam Hi, khiến cho phủ Thừa tướng dấy lên một trận sóng to gió lớn, sau đó cũng không đợi thừa tướng hỏi rõ ràng đại khái, đã vẫy vẫy ống tay áo rời khỏi.

"Tay nàng bị thương vẫn chưa khỏi." Dung Dục cúi đầu xem xét, đôi mắt đen sâu thẳm dừng trên cánh tay bị tay áo rộng che lấp, "Không thể chờ vết thương khỏi hẳn mới trở về sao?"

Nam Hi ngước mắt, nhìn dung nhan tuyệt đẹp như yêu nghiệt của hắn, đuôi lông mày nhẹ cong: "Mang vết thương về nhà mới có hiệu quả nhất."

Dung Dục nghe thế cũng không nói thêm gì.

"Ta sẽ không bỏ Vương gia mà đi." Nam Hi duỗi tay vòng qua đôi eo gầy của hắn, ngửi hơi thở mát lạnh sạch sẽ trên người hắn, "Cả đời này, Nam Hi ta sống là người của chàng, chết là người..."

"Không được nói bậy." Ánh mắt Dung Dục trầm lại, giơ tay đặt lên môi nàng, "Ai dám tổn thương nàng, bổn vương sẽ khiến hắn sống không bằng chết."

Nam Hi cười nhạt: "Được."

Ai dám tổn thương chàng, ta cũng có thể làm cho hắn sống không bằng chết.

Trời xanh thương hại, cho nàng cơ hội trọng sinh một lần, còn không phải vì kiếp trước của bọn họ mà đòi lại công đạo sao?

Nam Hi sửa sang lại dung nhan cùng y phục, cùng Dung Dục bước ra ngoài cửa lớn Nhϊếp Chính Vương phủ.

Xe ngựa đã đợi sẵn, Dung Dục còn chuẩn bị cho nàng bốn thị nữ võ công cao cường cùng mười sáu thủ hộ vệ.

Nam Hi nhìn cảnh tượng trước mắt, khoé miệng nhẹ cười: "Quá nhiều người rồi?"

"Nàng không thích?" Dung Dục nhấp môi, khuôn mặt căng chặt, "Bọn họ có thể bảo vệ nàng."

Nam Hi lắc đầu: "Ta không phải không thích, chỉ là người quá nhiều."

Nàng dừng một chút lại nói: "Lấy một nửa được không? Thị nữ hai người, hộ vệ tám người."

Dung Dục trầm mặc một lát, gật đầu: "Đều nghe nàng."