Chương 18: Một chân đạp hai thuyền

Cố Thanh Thư nghe được những lời đồn đại lung tung rối loạn bên ngoài, tức giận đến sắc mặt đều tái, sợ chuyện này khiến cho thừa tướng đại nhân bất mãn, cái gì cũng không kịp làm liền vội vàng tới cửa giải thích, nhưng còn chưa kịp nói xong, Nam Hi đã trở lại.

"Hi muội." Cố Thanh Thư mím môi, làm ra bộ dạng chân thành thâm tình, "Mấy ngày nay ủy khuất cho muội, là ta vô dụng..."

"Ngươi đúng là vô dụng." Nam Hi bình tĩnh cắt ngang lời hắn, "Cố Thanh Thư, chúng ta giải trừ hôn ước đi."

Cái gì?

Sắc mặt Cố Thanh Thư biến đổi: "Hi muội?"

Nam tướng cùng Nam phu nhân sửng sốt.

"Ngươi hẳn là nghe hiểu lời ta nói." Nam Hi nhìn hắn trong ánh mắt tràn ngập chán ghét, "Vốn dĩ hôn ước giữa chúng ta chỉ là nói miệng, như vậy giải trừ hôn ước đi, đối với ngươi tốt, mà đối với ta cũng tốt."

"Hi muội!" Cố Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, nghe được ngữ khí nghiêm túc của Nam Hi, trong lòng hoảng loạn một trận, vội vàng bắt lấy bả vai nàng, "Hi muội, muội làm sao vậy? Có phải Nhϊếp Chính Vương uy hϊếp muội hay không? Hay là nói, hắn... Hắn cưỡng bức muội..."

Nghĩ đến khả năng nào đó, ánh mắt Cố Thanh Thư tối tăm ba phần, trên mặt lại bày ra một bộ thần sắc ôn nhu đau lòng, "Hi muội, ta biết tất thảy đều là Nhϊếp Chính Vương uy hϊếp muội, cái này muội không sai, ta không để bụng, ta chính là thích con người muội, sai lầm như vậy ta không nên để muội gánh vác, Hi muội, là ta không bảo vệ tốt cho muội..."

Nam Hi bình tĩnh mà nhìn biểu hiện chân thành của hắn, trong lòng nhịn không được liền nghĩ, đến ngụy trang cũng thật giống, mặc kệ là bộ dạng hay giọng điệu, đều nghe như một hảo nam nhân thâm tình.

Nếu nàng vẫn là Nam Hi ngây ngốc một lòng nhào vào người hắn như trước kia, tất nhiên sẽ bị lời này của hắn làm cho cảm động, sau đó hai người sẽ như một đôi nam nữ tình duyên hoạn nạn mà ôm nhau khóc lóc, làm trời xanh dưới đất đều cảm động với tình yêu cao đẹp của bọn họ.

"Cố Thanh Thư." Nam Hi thu ánh mắt lại, ngữ khí điềm đạm, "Tâm ý ta đã quyết, đừng có ôm ảo tưởng với ta."

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Nam phu nhân, "Nương, con có rất nhiều lời muốn nói với người, chúng ta về Thính Vũ Lâu trước."

Nam phu nhân gật đầu, nắm tay nàng liền xoay người đi ra ngoài.

"Hi muội!" Cố Thanh Thư chưa từ bỏ ý định mà kêu nàng.

Nam Hi cũng không quay đầu lại, lập tức cùng Nam phu nhân một đường rời đi.

Ngân Nguyệt cùng Ngân Sương theo sau, quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Thư, ánh mắt hai người giống nhau đều lạnh như băng, mang theo vài phần cảnh cáo cùng hàm ý sát khí, làm cho máu cả người Cố Thanh Thư cứng đờ, hàn khí từ lòng bàn chân trực tiếp lẻn đến tâm đỉnh đầu.

Đợi hai thị nữ theo Nam Hi đã đi xa, Cố Thanh Thư mới buông đôi tay nắm chặt, quay đầu nhìn về phía Nam Hành Tri: "Nhạc phụ đại nhân."

Ánh mắt Nam Hành Tri thâm trầm nhìn về hướng Nam Hi rời đi, "Ngươi không cảm thấy Nam Hi lần này trở về, thay đổi quá lớn?"

Cố Thanh Thư gật đầu: "Hi muội nhất định bị Nhϊếp Chính Vương uy hϊếp, cho nên mới cố ý nói như vậy... Chuyện Nam Nguyệt ám sát muội ấy nhất định cũng do Nhϊếp Chính Vương bày ra, Nguyệt Nhi không có khả năng ám sát tỷ tỷ nàng, tình cảm tỷ muội các nàng tốt như vậy, Nguyệt Nhi sao có thể... Sao có thể..."

Tóm lại, hắn tuyệt đối không tin rằng Nam Hi đối với hắn đã thay lòng.

Nam Hi từ khi còn là một tiểu cô nương mười hai tuổi tình đã đậu bay đến, trong mắt chỉ có hắn, khăng khăng một mực mà thích hắn bốn năm, sao có thể đối với hắn mà thay lòng đổi dạ?

"Tình cảm tỷ muội tốt? Nguyệt Nhi?" Nam Hành Tri cười như không cười mà nhìn hắn, "Thanh Thư, ngươi không phải là muốn một chân đạp hai thuyền đấy chứ?"

Sắc mặt Cố Thanh Thư cứng đờ, ngay sau đó rũ mi cung kính nói: "Nhạc phụ đại nhân nói đùa rồi, tiểu tế chỉ thích một người là Hi muội, đối với Nguyệt Nhi muội muội chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, sao có thể một chân đạp hai thuyền?"