Chương 20: Tai vách mạch rừng

Nam phu nhân rót cho Nam Hi chung trà, giọng điệu mang nỗi sầu lo: "Hi Nhi, Nhϊếp Chính Vương thế nào? Hắn có giống hung thần ác độc như lời đồn đại bên ngoài hay không? Con ở Nhϊếp Chính Vương phủ mấy ngày liền, nương không một ngày không lo lắng, người cha nhu nhược của con căn bản không dám chống lại Nhϊếp Chính Vương, nếu không phải..."

"Nương, Nhϊếp Chính Vương rất tốt." Nam Hi cười đến bình thản, dưới đáy mắt hiện vài phần ấm áp, "Hắn thực sự là người rất tốt, bên ngoài đồn đại quá khoa trương rồi, bất quá là đang kiêng kỵ thủ đoạn cứng như thép cùng binh quyền trong tay hắn thôi."

Nam phu nhân hồ nghi: "Là thật à?"

"Thật." Nam Hi gật đầu, trầm mặc một lát, "Nương, con muốn gả cho Nhϊếp Chính Vương."

Cái gì?

Nam phu nhân cả kinh: "Gả cho Nhϊếp Chính Vương?"

Nam Hi điềm đạm cười: "Nương đừng kinh ngạc như vậy, con đã bị Nhϊếp Chính Vương bắt đến Vương phủ đã hơn một tháng rồi, một cô nương bị một nam tử quyền cao chức trọng bắt đi, sự trong sạch sớm đã mất, con không gả cho Nhϊếp Chính Vương thì còn có thể gả cho ai?"

"Vậy là..." Sắc mặt Nam phu nhân khẽ biến, "Vậy là con..."

Gió xuân ấm áp, hoa thơm chim hót.

Nam tử dung nhan anh tuấn tự phụ trầm mặc đối lập với khung cảnh ngoài cửa sổ, môi mỏng nhấp chặt, con ngươi trầm buồn như gió thu, nhìn không ra màu sắc nào trong đáy mắt.

"Hi Nhi, con thích Nhϊếp Chính Vương sao?" Nam phu nhân nhíu mày, "Thân phận Nhϊếp Chính Vương tôn quý như vậy, chắc chắn về sau sẽ thê thϊếp thành đàn, con..."

"Nương, hắn sẽ không đâu." Ngữ khí Nam Hi bình tĩnh, lộ ra nét kiên định tín nhiệm, "Dung Dục và phụ thân không giống nhau, cùng Cố Thanh Thư lại càng không giống, thân phận hắn tôn quý, muốn nữ tử nào mà không có? Nhưng đã nhiều năm như vậy vẫn không gần nữ sắc, một nam tử biết kiềm chế tự chủ như vậy không phải ai cũng làm được."

Nam phu nhân vẫn khó hiểu: "Như thế nào mà con lại đột nhiên muốn gả cho Nhϊếp Chính Vương? Con thích hắn?"

"Thích?" Nam Hi mỉm cười, "Tạm thời vẫn chưa nói được thích hay không, nhưng đối với hắn con không chán ghét."

Nam phu nhân nghe vậy, càng thêm khó hiểu: "Con thích Cố Thanh Thư đã bốn năm, đối với Nhϊếp Chính Vương chỉ là không chán ghét, vậy vì cái gì..."

"Cố Thanh Thư là một tên nguỵ quân tử, không đáng để con thích." Giọng điệu Nam Hi sâu lạnh, đáy mắt toàn sự chán ghét cùng ý hận, "Con chỉ hiểu Nhϊếp Chính Vương trong thời gian ngắn, về sau có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm. Hơn nữa, nương không cảm thấy Nhϊếp Chính Vương lớn lên đẹp, lại có quyền thế, là sự lựa chọn tốt nhất để gả sao?"

Sự lựa chọn tốt nhất để gả?

Nam tử đứng ngoài cửa sổ khoé môi nhấp nháy rồi khẽ buông lỏng, nghiêng khuôn mặt tự phụ tựa như tầng ánh sáng nhu hòa.

Nam phu nhân vẫn là có điều cố kỵ, đè thấp thanh âm: "Nhϊếp Chính Vương tay cầm quyền cao, đương kim hoàng thượng đối với hắn thật sự kiêng kỵ, vạn nhất về sau nếu xảy ra chuyện gì... Hi Nhi, con cũng sẽ phải chịu liên lụy."

"Nương." Nam Hi nhẹ cười, sắc mặt thông thấu, "Người sống trên đời, cũng có lúc sẽ gặp nguy hiểm. Dung Dục rất tốt với con, con cũng sẽ đối tốt với hắn, đương kim hoàng đế không phải đối thủ của Dung Dục, hắn muốn tính kế Dung Dục cũng phải xem chính bản thân hắn có bản lĩnh hay không."

"Hi Nhi!" Nam phu nhân thay đổi sắc mặt, "Để ý tai vách mạch rừng."

"Không sao." Nam Hi cũng không để ý có bị người khác nghe được hay không, "Nếu thật sự gặp chuyện không may, có thể cùng một nam tử như Dung Dục chết chung một chỗ, con cũng nguyện ý."

Không phải kiếp trước đã chết qua một lần sao? Kiếp này thêm một lần nữa thì đã sao?

Huống hồ Nam Hi của bây giờ không phải là Nam Hi của kiếp trước, trong lòng nàng biết rõ, chỉ cần nàng không phải điểm yếu của Dung Dục, cho dù bất cứ kẻ nào muốn tính kế bọn họ đều không dễ dàng như vậy.

Nàng muốn đảo mắt nhìn một chút, rốt cuộc đời này hoàng đế có thể cường hãn đem Nhϊếp Chính Vương diệt trừ hay là Nhϊếp Chính Vương đem hoàng đế kéo ngã xuống ngựa?