Chương 1

Buổi trưa, ở phủ nhà họ Bùi.

Bùi Miễn quỳ giữa phòng, xung quanh là các vị trưởng bối đang ngồi.

Trong phòng yên lặng đến đáng sợ, mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn, ai ai cũng đều thở dài cầu nguyện.

Đột nhiên...

Rầm!

Một tiếng đập bàn vang lên, làm mọi người giật mình, tất cả đều quay về phía người vừa đập bàn.

"Không thể tin nổi Bùi gia ta đời đời trung thành với nước, hôm nay lại sắp chết trên tay tiểu tử nhà ngươi!"

Người nói là Bùi Kỵ, đại nguyên soái của Dĩnh quốc, cũng là cha của Bùi Miễn. Ông nắm quyền lực lớn, thân phận vô cùng cao quý.

Nhưng vừa rồi, ông đã chứng kiến một cảnh tượng khó quên - con trai mình và nhϊếp chính vương đương triều cùng nằm chung giường, và cả hai đều...

Tiệc vui mừng suýt nữa biến thành đại nạn lớn!

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng hoang đường kia, Bùi Kỵ đã không kìm được cơn giận. Đáng nói hơn nữa là Bùi Miễn giờ đây vẫn còn say khướt, mặt mũi không chút sợ hãi.

Bùi Kỵ càng tức giận, chỉ vào người đang quỳ mà mắng: "Tiểu tử nhà ngươi! Nói! Đêm qua đã xảy ra chuyện gì! Có phải ngươi đã ép buộc Nhϊếp Chính Vương không?"

Phải biết rằng, Nhϊếp Chính Vương này chính là em trai duy nhất của tiên đế, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng phải kính cẩn gọi một tiếng "Hoàng thúc". Thân phận người ấy cao quý biết bao, nhưng con trai ông lại dám...

Thật là gia môn bất hạnh!

Bùi Miễn chưa tỉnh rượu, nhìn bộ dạng nổi giận của cha mình, chẳng những không hối lỗi mà còn phì cười ra.

Mặt Bùi Kỵ đen lại như than.

Ông không thể hiểu nổi tính nết của Bùi Miễn giống ai, sao lại không biết điều như vậy.

Tiếng xì xào xung quanh càng lúc càng lớn, Bùi Kỵ tức giận đến mức không phân biệt được đông nam tây bắc, hận không thể đánh chết tiểu tử này.

Bị không khí nghiêm nghị trong phòng làm cho tỉnh táo hơn, Bùi Miễn xoa đầu: "Cha?"

Vừa nghe thấy, Bùi Kỵ chỉ vào Bùi Miễn giận dữ: "Đừng gọi ta là cha! Ta không có đứa con như ngươi!"

Bùi Miễn giật mình, tỉnh rượu hơn nửa phần.

Chưa kịp mở miệng, Bùi Kỵ đã tiếp tục: "Tiểu tử kia! Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, đêm qua rốt cuộc là ai ép ai?"

Bùi Miễn ngây ngẩn cả người.

Ai cơ? Ép ai?

Đầu óc đang trống rỗng bỗng chốc ký ức mơ hồ hiện lên.

Bùi Miễn hít một ngụm khí lạnh: "Cái này, cái này..."

Hắn nhớ lại, đêm qua là tiệc mừng công lớn của cha, hắn là con trai trưởng của đại nguyên soái nên được mời đi. Trên đường thì gặp Vân Chiếu, vì lòng tự trọng mà uống vài chén với cậu, sau đó thì không nhớ gì nữa. Nhưng trong mơ màng, hắn hình như đã lột đồ của ai đó.

"Nhớ rồi sao?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Miễn, Bùi Kỵ hỏi.

Bùi Miễn lúng túng cười ngẩng đầu: "Cha, con nói không nhớ cha có tin không?"

Bùi Kỵ vung tay áo: "Ngu xuẩn! Nói! Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Đối với thủ đoạn của Nhϊếp chính Vương, Bùi Kỵ không phải chưa từng nghe qua. Người này lạnh lùng, đối phó kẻ thù rất tàn nhẫn, trong mắt không xem ai ra gì. Bùi Miễn đắc tội với người ấy, chắc chắn sẽ bị ghi thù.

Nhưng...

Bùi Kỵ nghĩ, nếu đêm qua là mây mưa trên giường, Bùi Miễn là người bị khi dễ, thì Nhϊếp Chính Vương có thể sẽ không truy cứu chuyện này.

Nghĩ vậy, Bùi Kỵ lại hỏi Bùi Miễn.

Đầu Bùi Miễn ong ong, đối mặt với câu hỏi của cha và những lời chỉ trích của trưởng bối, hắn run lẩy bẩy không nói nên lời.

Bùi Kỵ càng nóng nảy: "Nam nhi đại trượng phu, sao lại sợ đến mức không nói được câu nào?"

Bùi Miễn vốn đã rối bời, nghe cha hỏi như vậy, hắn nhắm mắt lại nói: "Con đêm qua uống nhiều, còn tưởng là ở trong doanh trại, liền, liền cởi đồ của Vân Chiếu..."

Nói đến đây, giọng Bùi Miễn nhỏ dần, nhưng vẫn đủ để Bùi Kỵ nghe thấy. Ông ta hỏi: "Sau đó thì sao?"

Bùi Miễn lén nhìn cha, tiếp tục nói nhỏ: "Còn lột cả qυầи ɭóŧ của hắn, sau đó..."

"Ngu xuẩn mà!" Bùi Kỵ như bị sét đánh, lập tức giơ tay đánh hắn.

Chuyện phía sau, dù ai cũng đoán được, Bùi Kỵ triệt để tay chân lạnh ngắt.

Xong rồi, lần này thật sự xong rồi.

Con trai mình ngủ với Nhϊếp chính vương, tội này chính là muốn rớt đầu ông ma!

Lúc này Bùi Miễn còn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, thầm nói: "Vân Chiếu này, nhìn nhỏ nhắn yếu ớt, không ngờ đè người lại nặng như vậy."

Bùi Kỵ dừng lại: "Con nói gì?"

Bùi Miễn giật mình, mặt xấu hổ: "Không, không có gì."

Bùi Kỵ nhìn hắn chằm chằm, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Ông ta ngẫm lại câu nói vừa rồi của Bùi Miễn, lập tức hiểu ra. Nguyên lai, là con trai mình bị Nhϊếp chính vương ép?

Dù chưa xác định là đúng hay sai, nhưng so với việc Bùi Miễn ngủ với Nhϊếp Chính Vương, Bùi Kỵ thà tin rằng Nhϊếp Chính Vương ngủ với Bùi Miễn. Ít nhất như vậy, mạng nhỏ của Bùi Miễn mới tạm thời được bảo toàn.

"Khụ! Đứng lên đi" Bùi Kỵ nói, giọng nhẹ nhàng hẳn đi.

Những lời nhỏ nhẹ bất ngờ khiến Bùi Miễn giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên.

Bên này, Bùi Kỵ đang muốn mở miệng hỏi tình hình cụ thể, bỗng nhiên cửa đang đóng chặt "Phanh" một tiếng mở ra.

Mọi người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một nam tử mặc cẩm y chắp tay chậm rãi đi vào. Khí chất lạnh lùng toát ra khiến ai nấy không lạnh sống lưng. Người này mặt không gợn sóng, trực tiếp đi tới bên cạnh Bùi Miễn.

Bùi Miễn nháy mắt mấy cái: "Vân Chiếu? Ngươi..."

"Câm miệng!" Bùi Kỵ sợ Bùi Miễn lỡ miệng, giơ tay đánh một phát lên đầu hắn, sau đó chắp tay với Vân Chiếu.

"An Vương điện hạ."

Vân Chiếu nhẹ nhàng đảo mắt, cậu nhìn Bùi Miễn bên cạnh, sau đó khẽ gật đầu với Bùi Kỵ.

"Bùi nguyên soái."

Ngữ khí lạnh nhạt, không pha thêm một phần tình cảm.

Yết hầu Bùi Kỵ khẽ lăn, trong lòng suy đoán Vân Chiếu lần này đến đây tất nhiên là vì chuyện đêm qua. Ông nghĩ, nếu Bùi Miễn đã nói bản thân mình là người bị đè, huống hồ con mình dáng vẻ người bị hại, Vân Chiếu kia cũng không tính là chịu thiệt, nhiều lắm thanh danh cũng bị tổn hại một chút.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, ông quyết định nói trước: "Con ta đêm qua uống nhiều rượu, sáng nay lại tỉnh lại trên giường An Vương điện hạ. An Vương điện hạ có nên cho một lời giải thích không?"

Vân Chiếu: "......"

Bùi Miễn: "......"

Cơn say hoàn toàn biến mất, Bùi Miễn chớp mắt nhìn phụ thân đang hùng hổ trước mặt, thầm nghĩ: "Cha, người nghe lầm rồi ư?"

"Cái kia, cha?"

Hắn cẩn thận gọi một tiếng, đang nghĩ nên giải thích như thế nào với ông thì Bùi Kỵ lại đau lòng sờ sờ đầu hắn.

"Con trai ta, cha biết con khổ sở, nhưng An Vương điện hạ cũng không phải cố ý, nếu không cứ như vậy mà quên đi."

Lời này tuy là nói với Bùi Miễn, nhưng ánh mắt Bùi Kỵ vẫn thủy chung dừng lại trên mặt của Vân Chiếu.

Bùi Miễn vừa định mở miệng, Vân Chiếu bỗng nhiên nói: "Bùi nguyên soái nói quá lời. Việc này là lỗi của ta, nếu Bùi Miễn muốn bồi thường gì, cứ việc nói với ta là được."

Dứt lời, trái tim đang treo lơ lửng của Bùi Kỵ cuối cùng cũng được hạ xuống.

Cũng may ông đã đoán đúng sự việc.

Mắt thấy chiếm thế thượng phong, ông nói với Vân Chiếu: "Ta tự biết An Vương điện hạ không phải là cố ý, như thế mà quên đi."

Vân Chiếu vẫn vẻ mặt không gợn sóng hỏi: "Không biết Bùi Miễn có ý gì?"

Lời nói bỗng dưng xoay chuyển, không biết khi nào mà nỗi sợ hãi về Vân Chiếu quá mức to lớn, Bùi Miễn thoáng chốc giật mình một cái, giống như hài tử tập nói chỉ mấp máy môi, cũng không thốt ra được một chữ nào.

Vân Chiếu rũ mắt nhìn hắn, hồi lâu nói: "Ta đã biết."

Dứt lời, cậu xoay người muốn rời đi, Bùi Miễn không biết lấy dũng khí ở đâu ra, đột nhiên đứng lên hướng về phía bóng lưng Vân Chiếu hét lớn: "Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!"

Trong sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

Bùi Miễn ánh mắt kiên định, ngữ khí không mang theo một tia do dự.

Tuy rằng hắn cho rằng mình chán ghét Vân Chiếu, tên kia từ nhỏ đã khắp nơi bắt nạt hắn, bất luận lúc nào chỗ nào đều có thể độc mồm độc miệng với hắn vài câu, nhưng hắn biết rõ, nếu mình đã muốn thân thể Vân Chiếu, cho dù đây là vô tình sai lầm sau khi say rượu, hắn cũng nhất định phải chịu trách nhiệm với Vân Chiếu.

Chậm rãi, Vân Chiếu quay đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt: "Được, vậy chúng ta thành thân đi."