Chương 2

Chạng vạng tối, An vương phủ.

"Điện hạ, ngài xác định muốn giữ lại đứa bé này sao? Ngài tuy là nam tử, nhưng mang thai mười tháng thì khổ cực cũng không tránh khỏi."

Trên giường mềm, Vân Chiếu tựa vào đầu giường, nghe thái y khuyên bảo, cậu nhắm mắt nhíu mày nói: "Bổn vương biết mình đang làm gì, ngươi lui xuống đi."

Thái y thấy thái độ cứng rắn của Vân Chiếu, tự biết không thể khuyên được đối phương, đành phải lui ra.

Tiếng đóng cửa vang lên, Vân Chiếu chậm rãi mở mắt, một tay nhẹ nhàng xoa lên bụng dưới bằng phẳng, trên mặt dần dần lộ ra vài phần nhu tình.

Nhớ lại đêm đó triền miên, hiện tại nghĩ lại cũng thật làm cậu đau đầu. Cậu không ngờ tới cái người luôn tránh mình như rắn rết lại toát ra vẻ mặt kia, thế nên chính mình nhất thời mềm lòng để đối phương lợi dụng. Huống hồ...

Vân Chiếu nhìn bụng mình, nhíu mày thở ra một hơi.

Tuy rằng cậu đã sớm khâm phục Bùi Miễn, nhưng không biết Bùi Miễn rốt cuộc có cảm nghĩ gì với cậu. Chỉ sợ vẫn giống như trước, tránh không kịp đi? Tim cậu se lại một cái.

Thật ra trước khi xảy ra chuyện, cậu định gọi người đến thay Bùi Miễn tỉnh rượu, thuận tiện kê cho mình chút phương thuốc trị đau đầu. Ai ngờ tên kia rượu chưa tỉnh, mình lại cầm nhầm thuốc mang thai, hôm nay trong bụng lại lòi ra một thằng nhóc con.

Từng hồi tưởng hiện lại cũng quả thực buồn cười. Vân Chiếu vốn nghĩ, nếu Bùi Miễn bởi vậy mà cùng cậu thành thân, vậy chẳng phải cậu trở thành một kẻ xấu vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn sao?

Nhưng nếu không đem việc này nói cho Bùi Miễn, vậy đối với đứa nhỏ này mà nói có phải lại quá bất công hay không? Dù sao Bùi Miễn cũng là cha của đứa nhỏ này.

Nghĩ vậy, Vân Chiếu vuốt nhẹ lông mày, hồi lâu than thở nói: "Thôi vậy."

Dù sao cũng chỉ là một tờ kết hôn, tuy rằng ban ngày thăm dò không thể đổi lấy Bùi Miễn thỏa hiệp, nhưng ít ra tên kia là một người có trách nhiệm, không đến mức ngủ xong liền phủi mông rời đi.

"Vân Chiếu! Vân Chiếu!"

Trong lòng đang nghĩ ngợi, tiếng gọi lớn của Bùi Miễn liền từ trong viện truyền đến. Tầm mắt Vân Chiếu dời tới cửa, chỉ thấy Bùi Miễn mang theo túi lớn túi nhỏ thở hồng hộc đi về phía cậu.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Vân Chiếu khôi phục vẻ hờ hững thường ngày, lên tiếng hỏi.

Bùi Miễn lau mồ hôi trên mặt, hừ nói: "Còn không phải bởi vì ngươi, cha ta đuổi ta ra ngoài. Ta hiện tại không có chỗ để đi, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu."

Quả thật, từ khi hắn ở trước mặt mọi người hét lên muốn chịu trách nhiệm với Vân Chiếu, cha hắn liền đuổi hắn ra ngoài, chính xác mà nói là đưa hắn đến cửa An vương phủ.

Nghe Bùi Miễn nói, Vân Chiếu cảm thấy buồn cười, đồng thời hơi nghiêng đầu nói: "Được, nhưng An vương phủ ta không nuôi người rảnh rỗi. Bùi tiểu tướng quân biết giặt quần áo nấu cơm hay là gϊếŧ gà bắt chim?"

Bùi Miễn sửng sốt một chút, thầm nghĩ Vân Chiếu này quả nhiên trước sau như một khiến người ta chán ghét. Bất quá, tốt xấu gì hắn cũng trà trộn trong quân doanh lâu như vậy, giặt quần áo nấu cơm các loại công việc đối với hắn mà nói sớm đã là chuyện thường như cơm bữa.

Thấy Bùi Miễn cúi đầu không nói lời nào, Vân Chiếu cho rằng hắn biết khó mà lui, vừa muốn mở miệng đuổi người, đã thấy Bùi Miễn đột nhiên vỗ ngực nói: "Được rồi, từ nay về sau ngươi ăn, mặc, ở, đi lại, Bùi Miễn ta làm hết."

Hoàng hôn đỏ rực xuyên qua khung cửa chiếu vào, đánh vào người thiếu niên trước mắt này, trái tim Vân Chiếu đập mạnh vài cái, sau đó nhanh chóng quay đầu đi nói: "Đã biết, ngươi đi ra ngoài trước."

Bùi Miễn không thuận theo: "Ta đã đáp ứng phải chiếu cố ngươi, vậy tuyệt đối sẽ không đổi ý."

Nói xong hắn cất bước đến gần giường, Vân Chiếu luống cuống, nghĩ thầm bộ dáng xấu hổ hiện tại của mình, tuyệt đối không thể để Bùi Miễn nhìn thấy.

"Đừng tới đây!"

Cậu gầm nhẹ một tiếng, Bùi Miễn lập tức dừng bước, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy? Đang yên đang lành nổi giận cái gì?"

Nhìn hai vai người trên giường run rẩy, đáy mắt Bùi Miễn hiện lên vẻ bối rối, nhưng vẫn nghe lời không tiến lên.

Vân Chiếu đưa lưng về phía hắn, mái tóc dài phủ xuống, cùng vạt áo trắng như tuyết đan xen, tựa như một bức họa đẹp đẹp động lòng người.

Cậu hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh: "Đêm đó coi như là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, ta sẽ không quấn quít lấy ngươi không buông, ngươi cũng không cần chịu trách nhiệm với ta."

Bùi Miễn vừa nghe vậy không thể chấp nhận được. Người này nói như vậy chẳng khác nào đẩy hắn vào hoàn cảnh khó xử. Nghĩ đến việc mình đường đường là võ tướng, nếu bị người đời lên án vì chuyện này, chẳng phải là để lại tiếng xấu ngàn năm?

Nghĩ vậy, Bùi Miễn không khỏi nổi giận, mở miệng chất vấn Vân Chiếu: "Ngươi cho ta là ai, lại cho mình là ai?"

Vân Chiếu tự nhiên biết Bùi Miễn đang cố kỵ điều gì, đơn giản là vì chút thể diện kia. Chỉ là nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Bùi Miễn, dù lo lắng này chẳng liên quan đến cậu, trong lòng Vân Chiếu vẫn cảm thấy ấm áp.

Bắt được nụ cười trên khóe miệng Vân Chiếu, Bùi Miễn tức giận dậm chân tại chỗ, thầm mắng tên này quả nhiên vẫn giống như trước kia, muốn thấy hắn xấu mặt mới bằng lòng bỏ qua.

Vân Chiếu nghe vậy thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: "Ngươi đã cố chấp như thế, vậy ở lại đây đi."

Tính tình Bùi Miễn cậu biết, vừa cứng đầu vừa bướng bỉnh. Nếu cậu không đáp ứng, chỉ sợ tên kia sẽ náo loạn long trời lở đất, chẳng bằng cứ vậy mà ứng Bùi Miễn, để An vương phủ thêm phần náo nhiệt.

Quả nhiên, nghe Vân Chiếu nói, Bùi Miễn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chống nạnh ngẩng cao đầu, hừ nói: "Cũng không kém lắm."

Vân Chiếu hiếm khi có tâm trạng vui vẻ, vì thế trêu ghẹo Bùi Miễn: "Ta muốn biết ngươi định chịu trách nhiệm thế nào?"

Cổ họng Bùi Miễn nghẹn lại: "Cái gì cơ?"

Tuy nói hắn tới đây để chiếu cố Vân Chiếu, nhưng Bùi Miễn chưa bao giờ nghĩ tới tương lai mình phải ở lại An vương phủ này cả đời. Nghĩ đến việc ngày sau phải ở chung một nhà với Vân Chiếu, hắn liền cảm thấy đau đầu.

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của đối phương, Vân Chiếu trong lòng không thoải mái lắm, đứng dậy xuống giường một cước đá văng hành lý chất đống trên mặt đất, nói: "Nhà An Vương ta sự nghiệp lớn, sẽ không làm ngươi thiếu thốn gì. Những thứ rác rưởi này liền ném đi."

Phải biết rằng, trước khi bị cha đuổi ra khỏi nhà, Bùi Miễn đã năn nỉ thật lâu mới được phép thu dọn hành lý. Trước mắt những bảo bối này của hắn lại bị Vân Chiếu gọi là rác rưởi, hắn nói không tức giận là giả.

"Hay cho nhà người!"

Hắn bước nhanh tới trước mặt Vân Chiếu, không nói lời nào đẩy người nọ một cái: "Ngươi dám động đến bảo bối của ta thử xem!"

Vân Chiếu vốn cũng chỉ là đùa vui, căn bản không nghĩ tới Bùi Miễn sẽ tức giận như thế. Bị Bùi Miễn đẩy một cái, cậu suýt nữa mất thăng bằng ngã xuống đất.

"Ngươi phát điên cái gì?" Vân Chiếu theo phản xạ có điều kiện ôm bụng, có chút tức giận trừng mắt nhìn Bùi Miễn.

Bùi Miễn câm nín.

Nói thật, hắn động thủ một giây sau liền hối hận, nhưng bị Vân Chiếu nói như vậy, hắn lại nhanh tay muốn đỡ người kia, nửa châm chọc nói: "Đường đường Nhϊếp Chính Vương, nhẹ nhàng đẩy một cái liền muốn ngã, gầy yếu như vậy, nói ra cũng không sợ người chê cười."

Vân Chiếu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Bùi Miễn.

Bùi Miễn bị nhìn chằm chằm đến chột dạ, xách hành lý đi ra ngoài, vừa đi vừa hét lớn: "Tóm lại, ta ở lại chỗ ngươi, ngươi đừng nghĩ đuổi ta đi."

Vân Chiếu vẫn không nói gì.

Mãi đến khi người đi xa, cậu mới thu lại hàn ý nơi đáy mắt, cậu thở dài cười nói với bản thân: "Lỗ mãng như thế, làm sao làm tấm gương cho con trong bụng được."

Nói xong, cậu lại đặt lòng bàn tay lên bụng dưới.

Bỗng nhiên, trên nóc nhà truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Vân Chiếu khẽ liếc mắt, sau đó chậm rãi chắp hai tay sau lưng, tiếng bước chân dừng lại, cuối cùng dừng ở trước mặt Vân Chiếu.

"Chuyện gì?" Vân Chiếu chăm chú nhìn nam tử nửa quỳ trên mặt đất, mặt không chút thay đổi hỏi.

Người trước mặt tên là Tiêu Trác, là ám vệ dưới tay Vân Chiếu.

Nghe Vân Chiếu nói, Tiêu Trác cúi đầu chắp tay nói: "Thưa điện hạ, theo dò thám trong cung báo về, thái hậu bên kia tựa như không kiềm chế được. Sợ rằng ba ngày sau sẽ có hành động."

Không gian yên lặng như chết, Vân Chiếu nói: "Ta đã biết, ngươi lui xuống đi."

"Vâng!"

Đợi Tiêu Trác rời đi, Vân Chiếu cau mày.

Thái hậu Ninh Ha, hưởng thụ sự tôn trọng của người trong thiên hạ, dưới một người trên vạn người, cũng không phải là mẹ ruột của đương kim thánh thượng. Con trai bà là Dịch Vương Vân Chử, từ nhỏ đã tranh giành háo thắng. Tiên đế biết Vân Chử khó đảm đương việc lớn, đặc biệt trước khi băng hà đã hạ khẩu dụ, phong Vân Thăng - hoàng tử thứ mười sáu làm thái tử, cũng chính là hoàng đế Dĩnh Châu hiện tại.

Nhưng Vân Chiếu biết, Ninh Ha những năm này chưa bao giờ từ bỏ việc tranh đoạt đế vị. Vân Thăng lại quá nhỏ tuổi, thật sự khó mà đấu tranh, vả lại bây giờ cậu đã có thai, chỉ sợ...

Nghĩ tới đây, Vân Chiếu không khỏi cảm thấy lo lắng, thầm nghĩ chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, ít nhất hiện tại không được.