Chương 8: Hoàng Thúc thanh tâm quả dục

Tấm giấy mỏng manh trên cửa sổ suýt chút nữa đã bị Kỷ Tuyên Linh đâm thủng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm bước cuối cùng.

"Hoàng thúc, người thật biết khiến ta khó xử." Kỷ Tuyên Linh thở dài.

Vừa sợ hắn một lời liền nói ra hết mọi thứ giấu trong lòng, vừa sợ làm người giận mà lại trở mặt với hắn.

Kỷ Tuyên Linh vốn không phải là người không quyết đoán, do dự cả đời này, chỉ sợ đều dùng cho Hoàng thúc của hắn rồi.

Vân Ấu Thanh cúi đầu, nét mặt không rõ ràng, hít một hơi thật sâu để bình ổn lại tâm trạng, rồi đẩy người ra.

"Bệ hạ như vậy, cũng khiến vi thần khó xử."

Kỷ Tuyên Linh cảm thấy y không hiểu phong tình, Vân Ấu Thanh chỉ cảm thấy hắn gây rối vô cớ.

Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Kỷ Tuyên Linh là người đầu tiên chịu thua. Hắn cười bất lực, chủ động nhận lỗi: "Trẫm chỉ nghe nói Lữ đại nhân tặng Hoàng thúc một món quà lớn, nên thực sự tò mò, không biết món quà lớn như thế nào mới lọt vào mắt Hoàng thúc, không hề có ý trêu chọc."

Vân Ấu Thanh nhìn hắn nghi ngờ.

Dù là cố ý hay vô ý, dù sao đều đã trêu chọc qua, hơn nữa cũng nhiều lần rồi. Y còn có thể truy cứu tội của Hoàng Đế sao? Nếu truyền ra ngoài, không biết ai sẽ mất mặt hơn.

Y chỉnh lại vạt áo, nhìn Kỷ Tuyên Linh với vẻ bình tĩnh: "Bệ hạ luôn âm tình bất định, thay đổi thất thường, như vậy thật khó để người ta tin phục."

Kỷ Tuyên Linh nhân cơ hội bày tỏ tâm tình: "Nhưng trẫm tin rằng, Hoàng thúc là người luôn đứng về phía trẫm, đúng không?"

Hắn không truy hỏi câu trả lời của Vân Ấu Thanh, bởi vì hắn hiểu rõ câu trả lời này hơn bất kỳ ai.

"Hoàng thúc không phải là người háo sắc, thậm chí có thể nói là thanh tâm quả dục, nếu không cũng không đến mức nhiều năm nay bên cạnh vẫn không có người hầu hạ." Kỷ Tuyên Linh vừa nói, vừa hầu hạ y mặc y phục, "Lữ đại nhân nếu muốn lấy lòng Hoàng thúc, mà lại tặng mấy người đẹp, quả thực là hạ sách. Nếu nói là lấy lòng, chi bằng nói là trắng trợn sắp xếp cho."

"Thoạt nhìn như này, Hoàng thúc và Lữ đại nhân hình như cũng không đồng lòng."

Vân Ấu Thanh không thể lay chuyển lại hắn, đành dang rộng hai tay mặc hắn làm gì thì làm. Chỉ là khi Kỷ Tuyên Linh nương theo lý do mặc y phục mà tiến đến quá gần, hơi thở vẫn khựng lại một nhịp.

"Sao vậy?" Kỷ Tuyên Linh cố ý hỏi, cong mắt nhìn y.

Vân Ấu Thanh lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với hắn, nhàn nhạt nói: "Thần với Lữ đại nhân ranh gới luôn rõ ràng."

Về mối quan hệ của y với Lữ đại nhân, Kỷ Tuyên Linh đã từng hỏi một lần, lúc đó Vân Ấu Thanh lảng tránh không nói rõ, đại khái là vì cảm thấy nói ra cũng chưa chắc đã có người tin.

"Ai cũng biết Tả tướng mọi việc đều lấy Nhϊếp chính vương làm đầu, nhưng Hoàng thúc lại nói không liên quan gì đến Lữ đại nhân. Hai cách nói này lại khác xa nhau đến vậy... Hoàng thúc, trẫm có thể tin tưởng người không?"

Hay nói cách khác, y có quan tâm đến sự tin tưởng của hắn hay không.

Phản ứng của Vân Ấu Thanh vẫn như mọi khi, một bộ dạng chẳng quan tâm gì: "Bệ hạ muốn tin tưởng ai là chuyện của Bệ hạ."

Lại là câu nói đó.

Kỷ Tuyên Linh tự giễu cười một tiếng. Cười bản thân rõ ràng đã biết đáp án, nhưng vẫn cố chấp hỏi một câu như vậy.

"Lời này thật không giống như từ miệng một quyền thần nói ra." Kỷ Tuyên Linh nói.

Bộ dạng xem nhẹ mọi thứ, chẳng quan tâm gì của hắn, quả thực là một lòng dũng cảm, khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.

Quả thực đáng hận!

Nếu như trước đây, Kỷ Tuyên Linh đã sớm tức giận bỏ đi.

Lúc đó hắn còn chưa biết Vân Ấu Thanh quyết tâm muốn chết, chuẩn bị hy sinh bản thân để thành toàn cho hắn, còn giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, nửa là đấu tranh, nửa là tức giận mà chống đối y. Giờ nghĩ lại, chỉ sợ sự bất mãn, sự phẫn nộ của hắn đều nằm trong dự tính của Vân Ấu Thanh.

Sắc mặt Kỷ Tuyên Linh biến đổi liên tục, cuối cùng nở nụ cười rạng rỡ với y nói: "Nhưng mà, Hoàng thúc là người thân thiết nhất của trẫm, trẫm không tin Hoàng thúc thì có thể tin ai?"

Vân Ấu Thanh thoáng chút kinh ngạc, ngay sau đó không hề cảm động hờ hững đáp: "Đa tạ bệ hạ tin tưởng."

Kỷ Tuyên Linh vẫn luôn ức chế một luồng khí trong lòng, nhưng hắn không quên mục đích thực sự của chuyến đi này: "Lần trước có nhiều điều thất lễ với Hoàng thúc, hôm nay đến đây là muốn mời Hoàng thúc ăn bữa cơm đền tội."

"Không cần đâu..." Vân Ấu Thanh cảm thấy vô cùng bất tiện.

Từ sau lần bị Kỷ Tuyên Linh lén hôn trong điện Hàm Chương, y bắt đầu có sự mâu thuẫn với việc vào cung. Cho dù y luôn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng tâm trạng đã sớm bị khuấy đảo một cách vô thức.

Vân Ấu Thanh có chút không đỡ được sự chủ động nhiệt tình của Kỷ Tuyên Linh sau khi gặp lại, khiến y cảm thấy mọi thứ đều tràn ngập biến cố.

“Hoàng thúc nếu không muốn tiến cung, nghe nói Thiên Hương Các đồ ăn không thua Ngự Trù, ngày mai giờ ngọ ta liền ở nơi đó chờ ngươi được không?” Kỷ Tuyên Linh như là không nghe được lời cự tuyệt của y nói, lại đoán được tâm tư biết y không muốn tiến cung, gọn gàng dứt khoát nói cho y thời gian địa điểm.

Việc y có đến hay không, chỉ phụ thuộc vào ý nguyện của bản thân y.

"Còn về những mỹ nhân mà Lữ đại nhân tặng, hôm nay ta sẽ không xem nữa, hoàng thúc nói vậy cũng chẳng hứng thú gì với họ."

Câu nói này như lời khẳng định cho câu nói trước đó "không tin y thì có thể tin ai", nói xong hắn liền thật sự rời đi, không quan tâm đến những mỹ nhân có ý đồ khác.

Vân Ấu Thanh nhìn theo bóng lưng hắn, hồi lâu không thể hoàn hồn.

Kỷ Tuyên Linh như vậy, có vẻ như có gì đó khác biệt, nhưng lại có vẻ như chẳng có gì thay đổi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, việc lén lút như vậy, nửa đêm trèo tường, quả thực là quá không ra gì! Vân Ấu Thanh không nhịn được lại lo lắng.

Hôm sau lâm triều, Vân Ấu Thanh vẫn như cũ cáo bệnh, nếu không phải trên đầu còn mang danh Nhϊếp chính vương, mỗi ngày chỉ biết câu cá ngắm hoa, chẳng khác nào một vị Vương gia nhàn rỗi.

Kỷ Tuyên Linh vội vàng đi ra ngoài chờ Hoàng thúc, không có thời gian nghe Tả tướng và Hữu tướng lại tranh cãi những chuyện vô nghĩa, thể hiện uy phong, đánh mỗi bên một gậy rồi bãi triều.

Thiên Hương Các là một tửu lâu lâu đời trong thành, đầu bếp chính là chủ quán, nghe nói tay nghề được truyền lại từ đời này sang đời khác.

Kỷ Tuyên Linh đã đặt một phòng riêng, vị trí cực kỳ tốt, dựa vào cửa sổ, hướng ra phố, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy dòng người xe ngựa qua lại dưới lầu. Để tránh gây chú ý, hôm nay Trần Đình đi theo hắn, Giáp Thần ẩn mình, không có mệnh lệnh, bình thường cũng sẽ không xuất hiện.

"Bệ hạ, Vương gia có thực sự đến không?" Trần Đình một lần nữa rót trà cho hắn, sau khi ngồi hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng không nhịn được, liều lĩnh hỏi một câu.

Kỷ Tuyên Linh chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhắc nhở: "Khi ở bên ngoài gọi ta là công tử."

Trần Đình ý thức được sai lầm của mình, vội vàng nhận sai nói “Vâng”.

Bản thân Bệ hạ cũng chẳng vội, cậu ta sốt ruột cái gì chứ?

Nhìn lại Kỷ Tuyên Linh khí định thần nhàn, quả thực không hề có chút lo lắng nào, như thể đã chắc chắn Vân Ấu Thanh nhất định sẽ đến.

Tuy nhiên, hắn không đợi được Vân Ấu Thanh, mà lại gặp một người khác trước.

"A Tuyên?" Một nam nhân mặc áo bào màu xanh đứng bên ngoài, thử thăm dò gọi một tiếng.

Phòng riêng của Thiên Hương Các chỉ được ngăn cách bằng vách ngăn bằng gỗ chạm khắc, một mặt hướng ra hành lang được che bằng rèm cửa. Người này hiển nhiên là quen biết Kỷ Tuyên Linh, thậm chí suy xét đến mức khi ra ngoài hắn có thể không muốn bị lộ, nên đã sử dụng một cách gọi thân mật như vậy.

Kỷ Tuyên Linh khựng lại một chút, nhìn qua rèm cửa thấy người bên ngoài.

Đã lâu rồi hắn không nghe ai gọi hắn như vậy.

"Nguyên Phác..." Kỷ Tuyên Linh nhận ra hắn ta.

Người này tên là Nhạc Chính Thuần, là đích tôn của Hữu tướng, Trạng nguyên năm Minh Hòa thứ sáu, cũng là bạn đọc thời thơ ấu của hắn.

Kỷ Tuyên Linh nhớ lại một lúc, nhớ ra vào năm Minh Hòa thứ bảy, hắn từng theo yêu cầu của Hữu tướng, cử Nhạc Chính Thuần đi nhậm chức Tri phủ ở Giang Nam. Bây giờ gặp lại hắn ta ở đây, hẳn là mới vừa trở về, chưa kịp bái yết hắn.

"Sao vừa về kinh đã đến Thiên Hương Các rồi?" Kỷ Tuyên Linh ra hiệu cho Trần Đình vén rèm cửa cho người vào, sau đó mới mới chú ý tới giấy gói đồ của Thiên Hương Các hắn ta đang cầm trên tay.

Nhạc Chính Thuần khẽ cười, không để ý đến điều đó. So với Trạng nguyên trước đây kiêu ngạo, tự phụ, giờ đây hắn ta lại có thêm phần thân thiện, gần gũi.

"Nương tử thèm ăn, ta đến mua giúp nàng ít món kho."

Kỷ Tuyên Linh nhìn nụ cười dịu dàng không thể kiềm chế trong đáy mắt hắn ta, cũng bật cười: "Trước kia ta chỉ thấy ngươi học theo tổ phụ cổ hủ thành một kẻ cổ hủ, không ngờ lại chu đáo như vậy. Phu nhân của ngươi thật có phúc."

Hắn vốn muốn trêu chọc Nhạc Chính Thuần, nhưng không ngờ người này không hề lúng túng, chỉ coi là đang khen ngợi, khiêm tốn nói: "Có thể lấy được nàng là phúc của ta."

Kỷ Tuyên Linh chua xót đến nhức răng.

"Đã vậy, Nguyên Phác hay là về sớm đi, cẩn thận phu nhân ở nhà đợi sốt ruột." Cũng tránh để ở đây ngại mắt hắn.

Kỷ Tuyên Linh vốn dĩ còn rất kiên nhẫn, bỗng dưng lại trở nên nóng nảy.

Có nương tử thì ghê gớm lắm sao?

Nhạc Chính Thuần vốn đang vội vã về nhà, nhưng giờ đây lại không còn vội nữa, hắn ta nghiêm túc ngồi xuống nói: "Sau khi trở về, ta có nghe được một số chuyện, về ngươi và... tiên sinh."

Vân Ấu Thanh giảng học cho Kỷ Tuyên Linh, Nhạc Chính Thuần là bạn đọc nên luôn luôn phải đi cùng. Tuy hai người có quan điểm khác biệt, nhưng gọi Vân Ấu Thanh một tiếng tiên sinh cũng không quá đáng. Theo Kỷ Tuyên Linh, đây là Nhạc Chính Thuần được thơm lây.

"Ồ?" Kỷ Tuyên Linh rất hứng thú nhìn Nhạc Chính Thuần một cái "Bọn họ nói thế nào?"

"Họ nói ngươi liên tục thử, sợ là có ý định muốn ra tay với tiên sinh."

Kỷ Tuyên Linh bật cười.

Nhạc Chính Thuần lo lắng nói: "Ta còn nghe nói, ngươi từng nửa đêm đến phủ của tiên sinh, sau đó nhờ vả y với tư cách là trưởng bối chọn phu nhân cho ngươi, nhưng lại cố tình gây hiềm khích với y."

"Đúng vậy..." Kỷ Tuyên Linh gật đầu.

"A Tuyên..." Nhạc Chính Thuần cau mày, thấm thía nói: "Dù là với tư cách bằng hữu hay... ta đều muốn chân thành khuyên ngươi một câu, thân phận với lập trường của hai người, nhất định một ngày nào đó sẽ là người xa lạ, ngươi không nên quá thân thiết với y."

Kỷ Tuyên Linh im lặng cầm ly trà chơi đùa, bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng đọng.

Hai năm trước, khi Nhạc Chính Thuần rời khỏi kinh đô, cũng từng nói với hắn những lời tương tự. Khi đó hắn không tin, đâm đầu vào vách đá, nhưng giờ đây hắn vẫn không tin.

"Ta biết mình đang làm gì, cũng vì coi Nguyên Phác là bằng hữu nên mới chưa từng so đo với ngươi." Kỷ Tuyên Linh nói, cúi đầu liếc nhìn gói đồ ăn trên bàn của Nhạc Chính Thuần: "Về nhà đi, quý phu nhân hẳn là sốt ruột rồi."

"A Tuyên, ta..."

"Phải chăng ta đến không đúng lúc?"

Vân Ấu Thanh không biết từ lúc nào đã đến.

Nhạc Chính Thuần lập tức im bặt, đứng dậy hành lễ, gọi Vân Ấu Thanh là "Tiên sinh".

Lúc đầu, hắn ta tưởng Kỷ Tuyên Linh chỉ ra ngoài giải trí cho vui, nhưng giờ nghĩ lại, hóa ra hắn đã hẹn Vân Ấu Thanh ở đây. Lúc này, hắn tamới chú ý trên bàn có hai cái ly.

"Ấu Thanh! Ngươi đến rồi..." Kỷ Tuyên Linh thấy người mình thương nhớ, trong nháy mắt nụ cười nở rộ trên môi, kéo người vào, vừa mời ngồi vừa rót trà.

Nhạc Chính Thuần nhìn mà tức giận.

Nếu không phải hắn ta còn trẻ, nếu ông nội hắn ta đến đây, chỉ sợ sẽ choáng váng, kêu lên rằng giang sơn này sắp sụp đổ!

Nhạc Chính Thuần bất lực thở dài trong lòng, chuyện giang sơn sụp đổ hay không còn chưa biết, nhưng chỉ sợ Bệ hạ của họ sắp xong đời rồi.