Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhiếp Chính Vương Miệng Cứng Lòng Mềm

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào lúc đó, tiểu Hoàng đế đến gặp ta.

Người không thèm nhìn ta, câu đầu tiên đã nói: "Làm một bát đậu phụ cho trẫm ăn."

Ta vô cùng ngạc nhiên bị lôi đến trước cối xay, bên cột có buộc một con lừa nhỏ màu xanh, trên đất có đặt một giỏ đậu vàng.

Tiểu Hoàng đế kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh.

Có thể để một Hoàng thượng tận mắt chứng kiến ta xay đậu, ta lập tức cảm thấy tổ tiên nhà mình thật có phúc.

Sau một giờ vất vả, ta cuối cùng cũng làm được một bát đậu phụ ngọt, đem dâng cho tiểu Hoàng đế.

Trước mắt bao người, người bưng bát đến mũi ngửi, nếm một ngụm.

Chỉ một ngụm.

Sau đó không có biểu hiện gì, đưa bát cho thái giám, cuối cùng chịu liếc nhìn ta một cái: "Ngày mai trẫm sẽ lại đến ăn đậu phụ.”

Làm vất vả bao lâu, vậy mà chỉ ăn một miếng. Ta chỉ mong hắn không tới nữa.

Nói là sẽ đến vào ngày mai, nhưng đêm đó, hắn lại đến tẩm cung của ta, bảo muốn uống nước đậu.

Lúc đó, ta đang mơ mơ màng màng ngủ, mở mắt ra thì thấy tiểu Hoàng đế đang cúi xuống nhìn ta, thân khoác bộ y phục vàng tươi.

Ta suýt nữa hét lên.

Nén giận, ta từ nhà bếp mang ra chén nước đậu còn lại từ bữa tối, vừa ngáp vừa nói: "Hết đậu rồi."

Tiểu Hoàng đế cũng không chê, uống cạn cả chén.

Ta cảm thấy khó xử, bèn hỏi: "Hoàng thượng không thích đậu phụ sao?"

Tiểu Hoàng đế không đáp.

Mái tóc đen xõa xuống vai, không có cung nhân hầu hạ, hắn trông vẫn còn nét non nớt của một thiếu niên bình thường. Nói cho cùng, hắn cũng chỉ mới mười bảy tuổi.

Ta lại nói: "Vậy thì thần nữ xin lui về nghỉ ngơi?"

Hắn gật đầu đồng ý, nhưng không có ý rời đi.

Ta bèn quỳ xuống hành lễ, cúi đầu mà thưa: "Thần nữ cung tiễn Hoàng thượng."

"Trẫm sẽ ở đây nhìn ngươi ngủ."

"……"

Ta đành nằm xuống giường, xoay lưng lại phía hắn.

Một lát sau, bên cạnh ta trĩu nặng, một đôi tay từ sau lưng vòng qua ôm lấy ta. Toàn thân ta cứng đờ, cử động vài lần nhưng phát hiện mình không thể nhúc nhích.

Hắn quả thực rất khỏe.

"Thân mẫu của trẫm cũng giống ngươi, trên người luôn phảng phất hương đậu, ngay cả tóc cũng thấm mùi ấy." Tiểu Hoàng đế thì thầm bên tai ta, giọng nói lạnh nhạt, "Trẫm rất ghét mùi hương này, vì mỗi khi ngửi thấy, nó lại nhắc trẫm nhớ đến những ngày tháng bị người khác chà đạp."

Ta bỗng chốc thấy mình thật nguy hiểm.

Hắn vùi mặt vào cổ ta, giọng nghẹn ngào: "Nhưng trẫm... lại càng nhớ bà hơn."

Tiểu Hoàng đế ôm ta suốt đêm, khiến ta không tài nào chợp mắt được.

Nhưng hắn thì ngủ rất ngon, thậm chí có thể nói là tinh thần rạng rỡ.

Có lẽ, hắn đã tìm thấy mùi hương của thân mẫu mình trên người ta, nên tiểu Hoàng đế mấy ngày liền đều bắt ta làm đậu phụ cho hắn, đêm đến lại còn ôm ta ngủ.

Vì kiệt sức mà khi xay đậu, chân ta vô tình bị con lừa giẫm lên.

Đau đến nỗi ta muốn khóc mà không thể.

Tiểu Hoàng đế vội vã đỡ lấy ta, liên tục hỏi xem ta có sao không. Ta rưng rưng nhìn hắn, muốn khuyên hắn đổi con lừa khác chuyên nghiệp hơn, như con lừa nhỏ của nhà ta, nhưng đau quá không thốt nên lời.

Mặt tiểu Hoàng đế tái nhợt, cõng ta về tẩm cung của hắn.

Ngồi trên long sàng, tiểu Hoàng đế cẩn thận nắm lấy chân bị thương của ta, nhẹ nhàng tháo giày và tất ra.

Ngón chân sưng lên một mảng nhỏ, móng chân có chút m.á.u tụ.

Hắn cau mày.

Ngự y thưa: "Không có gì nghiêm trọng, hạ thần sẽ kê thuốc đắp lên, những ngày này cố gắng đừng bước đi nhiều."

Ta lén nhìn tiểu Hoàng đế hai lần, hy vọng hắn nghe rõ lời của ngự y, nhất là câu "những ngày này đừng bước đi nhiều".

Khi mọi người lui ra, ta giả vờ tiếc nuối: "Có lẽ mấy ngày tới thần nữ không thể làm đậu phụ cho Bệ hạ được rồi."

Hắn không nói gì, chỉ vì chân trái bị thương mà ngay cả tất chân phải của ta cũng bị cởi ra.

Một đôi tay to lớn nâng niu cả hai chân ta, đặt trước mắt mà ngắm nghía: "Mỗi khi đến mùa đông, chân mẫu thân trẫm cũng xuất hiện nhiều chỗ bị lạnh, khi lành lại sẽ để lại vết sẹo thâm, rất khó coi."

Hắn ngẩng lên nhìn ta: "Giống hệt như ngươi."

Dù ta không quá để tâm đến dung mạo của mình, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, nghe những lời này không khỏi có chút xấu hổ, bèn co ngón chân lại, muốn rụt chân về.

Hắn lại nắm chặt không buông, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua từng ngón chân ta. Vì thường xuyên đi giày, chân ta còn khá trắng trẻo, móng chân hồng nhạt.

Ta bị hắn chạm vào đến ngứa ngáy, cảm thấy kỳ lạ, tim đập nhanh mấy nhịp, rút chân về.

Tiểu Hoàng đế đỏ ửng cả hai tai, sắc đỏ lan dần ra đến cả gáy.

Hắn mím môi, thu lại tay.

Nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: "Ngươi nghĩ xem, Nhϊếp chính vương còn có thể chịu đựng được bao lâu?"
« Chương TrướcChương Tiếp »