Chương 1: Mở đầu…!!

“Giờ nào rồi mày mới chịu về? Bữa tối đã chuẩn bị xong hết rồi !” Bà ta chán ghét nhìn Tô Hợp Hương đang thay giày ở trước cửa.

Hợp Hương cúi người thay giày, cúi đầu không dám nhìn bà ta, thấp giọng giải thích: “Xin lỗi dì, hôm nay con không bắt kịp xe buýt nên về muộn. Lần sau con sẽ đợi xe sớm hơn để kịp quay về chuẩn bị bữa tối.”

Cô đứng đó với thân hình mảnh khảnh và giọng nói nhỏ nhẹ, dì cô trừng mắt nhìn cô rồi tức giận nói: “Vào ăn cơm đi.”

Trên bàn ăn, cô cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, Tô Hợp Hương cầm bát cơm và chỉ gắp đồ ăn trước mặt mình. Ăn xong cô rửa bát, dọn dẹp phòng khách rồi mới trở về căn phòng nhỏ của mình.

Cô ngồi vào bàn học, đã chín giờ, cô tính đi tắm lúc 11 giờ, bây giờ còn có thể học thêm hai tiếng.

Cô đã quá quen với thái độ của dì, từ tiền ăn đến tiền quần áo đều là dùng của nhà chú, là vì ở nhờ nên cô không thể phàn nàn nữa.

Suy cho cùng, cuộc sống kiểu này đã kéo dài mười năm kể từ khi cô sáu tuổi. Sau khi cha mẹ cô gặp tai nạn, cô bị đá qua lại giữa những người thân khác nhau như một quả bóng, nhưng cô vẫn ăn cơm trăm nhà mà thuận lợi lớn lên.

Cha mẹ cô không để lại nhiều tài sản, nếu hàng năm cô không nhận được học bổng vì thành tích xuất sắc thì có lẽ cô đã không thể tiếp tục đến trường.

Hợp Hương làm đi làm lại bài tập một cách cẩn thận, cô không có tiền mua sách bài tập nên chỉ có thể làm lại những bài tập đã làm.

Cô không còn lựa chọn nào khác, học tập thật giỏi để vào được một trường đại học tốt là con đường duy nhất của cô.

Sáng thứ Hai, Hợp Hương đến trường sớm, bất kể có sống trong khuôn viên trường hay không, cô vẫn là người đầu tiên đến lớp.

Có một chiếc bàn duy nhất dành cho một người, vị trí của Hợp Hương là chiếc bàn thứ ba dựa vào tường. Một vị trí ngoài lề, giống như hoàn cảnh của cô trong lớp.

Mặc dù điểm số của Hợp Hương rất tốt, cô luôn đứng đầu trong mọi kỳ thi tại trường trung học tốt nhất thành phố. Nhưng ngôi trường cấp ba tốt nhất thành phố ngoài những học sinh giỏi, còn có một số công tử tiểu thư xuất thân từ những gia đình quyền lực.

Sự yêu mến của giáo viên đối với Hợp Hương không là gì so với con cái của một số ông chủ tập đoàn dược phẩm nào đó trong lớp.

Hợp Hương rõ ràng là rất tốt, ngoại hình thậm chí còn nổi bật, nhưng cuộc sống lâu dài phụ thuộc vào người khác đã làm hao mòn sự tự tin của cô. Cô từ nhỏ đã không được yêu thích nên Hợp Hương sinh ra lòng tự trọng thấp. Cô là người hướng nội, luôn ngồi tại chỗ và tự đắm mình trong việc học. Khi một vài bạn cùng lớp đến hỏi bài, cô cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ dùng giọng nói trầm trầm giảng bài cho các bạn.

Dần dần, trong lớp có bốn mươi người, nhưng không một ai chịu kết bạn với Hợp Hương nữa.