Chương 4: Hàng xóm tới mượn đồ

"Đi trước đi. "người đàn ông trầm giọng nói.

Triệu Lũy nhìn hắn một cái cũng không nhiều lời đi ra khỏi thang máy.

Thang máy chỉ còn lại một mình Vương Túc hắn giơ vành mũ lên, cảm thấy tim mình như đang nổi trống trước đó hắn đã tra ra được địa chỉ nơi này sau lại trước hai ngày tự mình đi xác nhận. Chỉ cần nhìn vào cơ thể hắn đã nhận ra đây là người mình muốn tìm hay nói một cách thẳng thắn hơn, đây là người hắn muốn cᏂị©Ꮒ. Sau đó hắn biết được người này tên Triệu Lũy nên nhanh chóng thuê căn hộ đối diện với giá cao.

Người thật còn hấp dẫn hơn so với trong video hay trên phát sóng trực tiếp, trông rất câu dẫn người khác, thoạt nhìn trắng trẻo còn lộ ra bắp chân vừa thẳng vừa dài hơn nữa vóc dáng cũng rất cao nhưng do mang khẩu trang nên không thấy rõ khuôn mặt bất quá vừa rồi khi vô tình nhìn nhau trong thang máy bị cặp mắt kia đảo qua toàn thân một lần, Vương Túc tràn đầy hưng phấn cảm thấy chỗ nào của cậu cũng đẹp chỉ nhìn thôi đã khiến hắn cương cứng, nếu không phải trong thang máy có camera có lẽ hắn đã cưỡиɠ ɧϊếp cậu ngay tại chỗ này.

Vương túc không ra khỏi thang máy mà ấn lên tầng 17 trở về căn hộ nơi có khả năng hắn sẽ ở sống đây trong một đoạn thời gian dài.

Hắn nhờ tài xế ở nhà giao một số quần áo để thay và những vật dụng cần thiết trong khoảng thời gian này, quan sát thấy Triệu Lũy cơ bản ngày nào cũng ở nhà, nên mỗi ngày đều ở căn hộ phía đối diện quan sát đối phương giao việc của công ty cho những người khác xong... Còn nhưng vấn đề quan trọng đều chuyển thành báo cáo họp trực tuyến.

Gần đây Triệu Lũy càng ngày càng cảm thấy hàng xóm mới của mình có chút kỳ lạ, cậu ở nhà một mình mỗi lần ra ngoài đều có thể trùng hợp gặp hắn như vậy cũng quá là kỳ đi. Thời gian lâu rồi cậu bắt đầu nghi ngờ công việc của người hàng xóm này có thể giống tính chất công việc của cậu, nhưng mỗi lần hắn ra khỏi cửa tay không cầm gì cả khi trở về cũng không, hoàn toàn không thể đoán được hắn làm nghề gì.

Càng để ý tới tên quái đản này Triệu Lũy càng cảm thấy hắn mặc dù khá đẹp trai, nhưng hình như không thích nói chuyện, nhìn có chút u ám. Nhưng dù sao việc này cũng không có gì lạ, mỗi người đều có tính cách khác nhau, cậu cũng không thích nói chuyện.

Sau khi về đến nhà Triệu Lũy thay giày rồi từng bước nhỏ chạy về phía phòng ngủ đang bật điều hòa, thời tiết lúc này cực kỳ nóng nực vừa ra ngoài rời khỏi điều hòa một chút, cảm giác giống như bước vào một chiếc nồi hấp, nhiệt độ cơ thể người là 37° C nhiệt độ bên ngoài cũng phải trên 40, 50C Tuy cậu không phải người sợ nóng nhưng cũng có chút không chịu nổi.

Cốc, Cốc, Cốc, đột nhiên có tiếng gõ cửa Triệu Lũy đứng dậy đi tới nhìn ra ngoài cửa từ lỗ mắt mèo, là hàng xóm mới của cậu mặc dù có chút bối rối nhưng vẫn mở cửa.

"Có việc gì sao? " Triệu Lũy nhẹ giọng hỏi.

Thao, âm thanh tiểu kỹ nữ luôn dễ nghe như vậy sao? Liệu khi bị chơi trên giường cũng sẽ dâʍ đãиɠ như vậy không? Vương Túc nhìn cậu ánh mắt dần tối xuống, thậm chí dưới chân còn vô ý tiến về phía trước một bước, giống như muốn ngay tại chỗ này trực tiếp cᏂị©Ꮒ cậu.

"Xin chào?" Hắn thật sự rất cao, Triệu Lũy hơi ngả người về sau, nhưng sao anh ta giống như đang ngẩn người thế nhỉ.

".....Tôi...Tôi có thể mượn một cái tua vít được không? Tôi đang lắp một chiếc đèn treo. " giọng Vương Túc có chút trầm thấp.

"A, được thôi. " Nhưng phải chờ tôi tìm một chút, Triệu Lũy nói với hắn rồi đi về phía phòng khách "Cậu vào ngồi một lát đi. "

"Được. " Vương Túc mặt lạnh nói, nhưng trong lòng lại rất hưng phấn.

Trong nhà Triệu Lũy cũng có không ít dụng cụ, bình thường cậu tự mình sửa chữa đồ vật rất dễ dàng nhưng lại có thói quen xấu dùng xong liền quăng lung tung cho nên tìm lại rất phiền phức.

Hôm nay không biết vì lý do gì mà cậu đã tìm ở rất nhiều chỗ, thậm chí còn tìm được chiếc cờ lê mấy tháng không thấy nhưng lại không tìm thấy chiếc tua vít.

Khi vào trong phòng khách điều hòa trong phòng này không bật mặc dù trong phòng có chút mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều nhưng Triệu Lũy sau ngần ấy thời gian vẫn đổ mồ hôi một chút.

Vương Túc ngồi trên sofa nhìn Triệu Phàm đang ngồi xổm quay lưng về phía mình tìm đồ vật gì đó trong ngăn kéo tầm mắt liền không thể rời khỏi cậu thậm chí càng làm càn mà dùng chính ánh mắt gian da^ʍ cậu.

Triệu Lũy đang mặc áo ngực, nhìn qua áo phông có thể thấy dấu vết áσ ɭóŧ phía sau, Vương túc tưởng tượng nếu cậu cởi nó cảnh bộ ngực to lớn mềm mại nảy ra trước mặt hắn hay đầṳ ѵú cậu trông như thế nào? Núʍ ѵú có to không khi ngậm vào miệng sẽ có cảm giác như thế nào?

Hắn ham muốn đến nỗi cổ họng liên tục cuộn lên và nuốt nước bọt một cách vô thức hắn cảm giác mình như sắp chết khát, sắp khô chết. Mà chỉ có Triệu Lũy mới có thể làm dịu cơn khát của hắn, hắn thực sự muốn thao người này tốt nhất là nhất cậu vào phòng ngủ của mình thao cậu cả đời thao cậu không xuống được giường mỗi ngày đều ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.

Cặp mông của Triệu Lũy cũng rất gợϊ ȶìиᏂ, khi mũi chân chạm đất cậu ngồi xổm xuống mông đặt trên gót chân trông rất linh hoạt mềm dẻo Có lẽ trên giường cũng có thể chơi được rất nhiều tư thế đa dạng.

Chân cậu không đi tất lòng bàn chân màu trắng hồng, Vương túc có cảm giác muốn liếʍ lòng bàn chân đó.

"Tìm được rồi, nhưng mấy cái này kích cỡ không giống nhau, cũng không biết cái nào phù hợp cậu cứ lấy hết đi Triệu Phàm. " cúi người đặt tua vít lên bàn, hơi lau mồ hôi trên trán.

Cậu không sợ nóng lắm, nhưng cậu lại rất dễ đổ mồ hôi, có điều Triệu Lũy không biết sau một lúc đổ mồ hôi cả người cậu có phần trắng hồng, nhìn có chút dâʍ ɖu͙© như thể vừa mới bị chơi trên giường trông rất quyến rũ.

Vương Túc nhìn mà mở to hai mắt, càng ngày càng cảm thấy người này lớn lên theo thẩm mỹ của chính mình vóc dáng cao, dáng người đẹp, khuôn mặt rất ưa nhìn, không phải kiểu thanh thuần hay quyến rũ, mà là có chút anh khí không chỉ có ngũ quan đẹp đường nét khuôn mặt rất hoàn hảo kết hợp với dáng người này, mẹ nó, trông như yêu tinh chuyên hút hồn kiểu người mỗi ngày phải dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam Nhân nuôi lớn.

Vương Túc cảm thấy chính mình hoàn toàn có thể đảm nhận việc này. Hắn muốn bí mật giấu người này trong nhà mỗi ngày dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy bụng cậu, chăm sóc cậu thật tốt khiến cậu không thể làm gì khác ngoài việc bị hắn thao.

Đυ. cậu cho đến khi mang thai sinh cho hắn những đứa con, tốt nhất là sinh nhiều thêm, mẫu thân của hắn có thể giúp chăm con cái chắc chắn bà ấy rất thích, việc hắn cần làm là cᏂị©Ꮒ cậu trên giường mỗi ngày.

Nhưng cũng không thể sinh quá nhiều con lỡ như em ấy không còn quan tâm hắn thì sao sinh một hoặc hai là được.

Triệu Lũy không biết người trước mắt mình không chỉ đang nghĩ làm sao để cᏂị©Ꮒ được cậu mà còn suy nghĩ tương lai mình sẽ có bao nhiêu đứa con.

Cậu chỉ cảm thấy người này thật kỳ quái hình như không hay nói chuyện cho lắm, nhìn có chút tự kỷ, thật đáng thương.

"Cậu có muốn uống chút nước trái cây tôi tự ép không? " Cậu tìm điều khiển từ xa mở điều hòa phòng khách lên.

"À? Được. " Vương Túc gật đầu sau đó nói cảm ơn.

Không chỉ có chút tự kỷ mà còn có vẻ khá nhút nhát Triệu Lũy cảm thấy hơi buồn cười hắn chắc nghĩ cậu là con gá, đôi mắt cậu nhìn phát liền biết hắn có lẽ vẫn là xử nam ngây thơ.

Xử nam thì cậu đoán đúng rồi nhưng trong sáng ngây thơ thì không chắc, bất quá điều này về sau Triệu Lũy có thể tự mình từ từ trải nghiệm, dù sao cậu cũng không biết người này sau sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất cuộc sống sinh hoạt của mình như thế nào.

Mở tủ lạnh rót cho Vương túc một ly nước trái cây, cũng tự rót cho mình một ly, nghĩ một chút lại hỏi: "Cậu có muốn thêm mật ong không? "

"A? Vương Túc không nghe rõ cậu đang nói gì, cứ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cậu hắn cảm thấy động tác nghiêng người ghé đầu ra khỏi cạnh cửa trông rất đáng yêu, thật muốn đem cậu ôm vào trong l*иg ngực hôn lên, Vương Túc cảm thấy người mình có chút nóng bừng khi nghĩ đến chuyện này.

Nhìn có chút ngốc nghếch, trong lòng Triệu Lý đối với Vương Túc tăng lên vài phần hảo cảm, người này mặc dù có chút ngốc nhưng nhìn qua tương đối đơn thuần

"Ý tôi là thêm mật ong vào nước trái cây, cậu có muốn thêm mật ong không. " Triệu Lũy mỉm cười với hắn.

Bị nụ cười này làm lóa mắt, đầu óc Vương Túc trở lên trống rỗng, thậm chí hắn còn không biết mình nói "muốn" khi nào.

Đặt hai ly nước trái cây xuống trước mặt, Triệu Lũy rõ ràng còn nhiệt tình hơn lúc mới mở cửa mời hắn vào "Cậu cũng thích mật ong à? " Đây là lần đầu tiên cậu cho thêm mật ong vào nước ép bưởi cũng là lần đầu tiên có người đồng ý cho thêm mật ong vào nước ép giống cậu.

"....Thích. " Vương Túc ngước mắt nhìn cậu một chút, lại cúi đầu chuyên tâm cầm cốc uống.

Kỳ thật là hắn đang lén liếc mắt nhìn trộm chân Triệu Lũy, hai cái chân to trắng nõn trông rất khỏe mạnh và thon dài, nhưng không phải là cái loại trông gầy, đùi trông rất có thịt. Nếu dùng tư thế mặt đối mặt thao cậu, như vậy đôi chân kia sẽ quấn quanh eo hắn không ngừng cọ tới có lui, trông...

Không xong, hắn cứng. Vương Túc sắc mặt không thay đổi, uống xong một ngụm lớn nước đá mật ong ngọt trôi xuống cổ họng cảm giác ngọt gắt. Hắn hơi cong lưng dùng cánh tay che giữa hai chân, mặc dù quần rất rộng nhưng dươиɠ ѵậŧ cương cứng của hắn còn to hơn cả cổ tay của Triệu Lũy nếu tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện hắn không muốn thức ăn dâng lên tận miệng còn dọa chạy mất.

"Cảm ơn, dùng xong tôi sẽ trả lại cho anh. " Vương Túc uống một ngụm nước lạnh lớn.

"Được, tôi không vội, cậu cũng không cần vội vàng trả lại, nếu còn thiếu đồ vật gì có thể tới tìm tôi. " Triệu Lũy nói, cậu cảm thấy người này hẳn là nhỏ tuổi hơn cậu, chỉ là lớn lên cao hơn một chút, trong lòng có chút ý tứ muốn chiếu cố.