Chương 46

"3"

"2"

"1"

"RẦM!"

Cánh cửa bị hắn trực tiếp đá vào, mặc dù cửa không khóa hoặc cho dù có khóa thì trong tay hắn cũng đang cầm chìa khóa. Hắn chỉ là đang tưởng tượng cái cửa là gã mà đá.

"Mày sao lại phá đám nữa? Tao chỉ xin có vài phút nói chuyện riêng thôi mày có cần phải đề phòng tới vậy?"

Hắn thấy hai người nhìn mình cùng với nguyên đám bên ngoài thì khóa cửa lại. Không gian chỉ còn 3 người,mặc dù sự xuất hiện của hắn khác với dự tính ban đầu nhưng cũng không ảnh hưởng đến lời cậu sắp nói. Hắn đến bên cạnh cậu ngồi xuống nghe lén, à không là nghe công khai cuộc đối thoại này.

"Nói đi. Hay có gì tôi không thể nghe?"

"Mày!"

"Được rồi, có anh ấy ở đây cũng không sao. Vẫn câu nói đó, ơn của anh tôi không quên. Câu trả lời hôm đó của tôi là..không thể. Người tôi thích là Nghiêm Hạo Tường".



Đây là lần đầu tiên cậu nói thích hắn, còn nói trước mặt tình địch mình nữa. Trong lòng hắn giờ đây đang mừng như mở hội nhưng vẫn kìm lại.

Còn gã thì chỉ muốn đâm hắn một nhát,đưa cậu ra khỏi đây. Một phần cũng là vì ganh ghét, thứ gã muốn có lại bị người khác cướp mất.

"Chỉ mới một thời gian không gặp mà em lại đi thích tên này?Nó có gì hơn tôi?".

"Câu trả lời cũng đã nghe, có thể về được chưa?"

"Có thể!" Gã không cam tâm nhìn cậu đáp, còn bổ sung thêm: " Là tôi tính sai nên mới để nó có cơ hội tiếp cận em nhưng Dương Kỳ tôi chưa bao giờ biết bỏ cuộc là gì, cũng chưa bao giờ thua. Mày đừng vội đắc chí, tao nhất định mang Hạ Tuấn Lâm trở về bên cạnh mình. Cứ chờ xem". Rồi gã và đàn em đều rời khỏi.

Hắn biết gã nói là làm, nên một lần nữa nổi lo của hắn lại được khơi mầm. Chưa bao giờ hắn sợ mất người nào như bây giờ. Nhưng....muốn cướp cậu ra khỏi tay hắn khả năng rất thấp.

Khi hai người bước ra khỏi đó, vừa bước chân ra khỏi cửa:

"A!" Tai cậu bị một người nào đó nhéo.

Lúc nảy khi đám người gã tiến vào, mọi thứ như thay đổi. Khách xung quanh dần chạy bỏ ra ngoài hết. Còn những người trong phòng VIP thì chưa hay biết gì cho đến khi họ ra ngoài, chứng kiến cảnh tượng đấy cũng đều chạy hết. Chỉ có một người quan sát thấy thân ảnh khá quen thuộc,người đầu tiên là hắn.........còn người tiếp theo là cậu, em trai cô.

Suốt ngày, cô phải dành thời gian giải quyết hết chuyện này đến chuyện kia. Từ khâu nhân sự cho đến bàn chuyện hợp tác làm ăn.Một thư ký riêng như cô phải làm hết, còn chủ tịch đứng đầu tập đoàn lại biến mất tăm. Trong lúc cô đi ăn mừng với một số nhân viên vì mới bàn xong một vụ làm ăn lớn thì phát hiện ra cậu.

"Chị hai...sao chị ở đây?" Cậu quay qua với gương mặt khó chịu nhìn người nhéo mình, lại nhìn ra chị mình.



"Em được lắm, chị ở tập đoàn làm biết bao nhiêu là chuyện. Để chủ tịch như em thoải mái ra ngoài ăn chơi, tụ tập đánh nhau vậy đó hả?"

"Chị bỏ tay ra trước đi".

Cũng may là chị cậu nên hắn cũng không làm dữ: "Cô bỏ tay ra đi, chuyện không như cô nghĩ".

"Chị làm gì ở đây?" Cậu xoa xoa cái tai đã bị chị cậu nhéo đỏ.

"Câu đó chị nên hỏi em mới đúng. Em làm cái quái gì đấy, ỷ mình ngồi chức cao muốn làm gì làm hả? Có tin chị nói cậu (ba nuôi cậu) đưa em sang đó huấn luyện không? Chắc em cũng thừa biết môi trường cảnh vụ của em cũng không thấm gì với của cậu đâu hả? Chị còn nghe nói, cậu đang tìm em dự định mang em sang Mỹ học để nâng cao kỹ năng, nghiệp vụ kinh doanh".

"Hả?"

"Chị không đùa đâu, một là em lo mà hoàn thành trách nhiệm của mình. Hai là sang đó chịu cực hình, chị nói trước tới em là cậu sẽ đích thân ra tay".

"Nói đi, khi nào?" Hỏi cậu khi nào quay về.

"Một tuần".

"Cái gì? Một tuần? Tới khi em trở lại chắc tập đoàn phá sản rồi quá. Em có biết cương vị chủ tịch biết bao nhiêu chuyện phải lo không? Kí hợp đồng, xem bản thảo, duyệt dự án, gặp đối tác, thị sát, thưởng, phạt........"