Chương 51: Phần Thưởng "Đáng Quý"

Khang Dụ nghe giọng điệu tự tin ấy của Tử Đằng thì ngây người một lúc. Anh đưa mắt nhìn Cẩm Hằng đang rơm rớm nước mắt, lại đưa mắt sang nhìn người đang chắn trước mặt cô ấy, Tử Đằng.

"Thôi được rồi, nếu cô đã đảm bảo cho cô Lam như thế thì chúng ta tạm thời không truy cứu nữa." - Khang Dụ đưa mắt nhìn một lượt mọi người rồi nói tiếp - "Nhưng chuyện hồ sơ đấu thầu bị đánh cắp thì vẫn không thể nào bỏ qua được! Trong công ty, tuyệt đối không được để nội gián nhởn nhơ được."

"Lâm thiếu gia, anh cứ yên tâm! Tôi sẽ cố gắng tìm ra ngọn ngành của vụ việc này. Vì đây là thành quả mà khoảng thời gian qua mọi người phải chịu khổ cực, vất vả mới có được. Tôi tuyệt đối sẽ không để công sức của mọi người bị người khác phá hoại như thế!"

Giọng điệu Tử Đằng mạnh mẽ, đầy uy lực như một lời tuyên ngôn. Khiến cho tất cả các đồng nghiệp đang đứng phía sau cô rất cảm động.

"Tử Đằng, cảm ơn cô nhiều lắm."

Bọn họ vây quanh Tử Đằng, đồng loạt nói.

Khang Dụ và Hoàng Nam thấy chuyện hồ sơ đấu thầu này đã xem như tạm thời được giải quyết, nên đã rời đi. Trên đường trở về văn phòng, hai người họ có trò chuyện với nhau về Tử Đằng.

“Cô ấy đúng là một cô gái đặc biệt. Trong công ty chúng ta hiếm có người nào có tính cách giống Tử Đằng lắm đấy.”

Hoàng Nam quay sang nói với anh.

Còn phải nói sao, cô ấy là người phụ nữ đầu tiên dám nhẫn tâm từ chối tôi đấy, Khang Dụ khẽ cười thầm nghĩ.

“Đúng thật là vô cùng đặc biệt.”

Anh gật gù tán thành với ý kiến của Hoàng Nam.

“Tính cách này của Tử Đằng cũng tốt đấy, nhưng nó cũng mang lại bất lợi cho cô ấy. Mọi người sẽ nghĩ rằng Tử Đằng dễ ức hϊếp, sẽ lấn lướt cô ấy.”

“Cô ấy cần được mài dũa.”

Khi ánh sáng bắt đầu nhường chỗ cho màn đêm, đó cũng chính là lúc Tử Đằng tan ca. Cô vừa đi đến trạm xe buýt vừa ngẩng đầu nhìn các vì tinh tú đẹp tựa như chiêm bao. Trong lúc ngồi chờ xe buýt đến, thì có một chiếc xe hơi dừng trước mặt Tử Đằng. Kính xe được hạ xuống, vì tầm mắt cô ngang với kính xe nên cô chỉ cần liếc mắt qua là đã có thể nhìn thấy người bên trong là ai rồi. Cũng chẳng xa lạ gì, người đó chính là Khang Dụ.

Sao lại đến đây nữa rồi? Chẳng lẽ có thêm chuyện gì à? Tử Đằng thầm nghĩ.

“Em tan ca rồi à?”

Anh chồm người tới gần cửa sổ hỏi.

“Vâng.”

Cô nhẹ giọng đáp.

“Một mình? Em không có hẹn với ai chứ?”

Sao nghe cuộc đối thoại này nghe quen quen vậy? Mỗi lần anh ấy hỏi như vậy thì thế nào cũng rủ mình đi đâu đó. Không được, để người ta rủ hoài cũng kỳ chết đi được. Lần này mình phải chủ động, phải đánh nhanh thắng nhanh! Tử Đằng quyết tâm thầm nghĩ.

“L… Liên thiếu gia, nếu như anh cũng một mình thì không biết anh có thể đi ăn cùng với tôi không?”

Cô lấy hết can đảm, lớn giọng mời cơm Khang Dụ làm anh rất bất ngờ, tròn xoe hai mắt nhìn cô. Khang Dụ nhìn Tử Đằng mỉm cười rồi nói:

“Em không cần phải gượng ép như thế đâu. Nhưng thấy em cố gắng như thế thì dĩ nhiên tôi không nỡ lòng từ chối rồi. ” - Anh lại chồm người sang bên kia mở cửa xe cho Tử Đằng rồi nói - “Lên đi.”

Cô gật đầu, ngồi vào bên trong. Sau một lúc thì cũng đến nơi, Tử Đằng nhìn ra cửa sổ thì thấy đó là quán ăn vỉa hè gần nhà cô.

Sao lại đến chỗ này? Cứ tưởng người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, toàn ăn sơn hào hải vị như anh ấy sẽ chẳng bao giờ đến những chỗ như thế này chứ, Tử Đằng bất ngờ thầm nghĩ.

“Anh muốn ăn chỗ này? Có chắc không vậy?”

Cô quay sang hỏi Khang Dụ.

“Tôi muốn ăn chỗ này. Chẳng phải em nói sẽ mời tôi sao?”

“Anh cũng biết chọn chỗ thật! Đây là quán ăn lề đường ngon nhất gần nhà tôi đấy!”

Tử Đằng quay sang hào hứng nói với Khang Dụ. Anh nhân lúc đó nhanh chóng tiến gần đến chỗ cô, một tay luồn vào mái tóc mềm mượt của Tử Đằng, áp môi mình vào bờ môi mềm mại kia.

Mọi thứ diễn ra khiến cô không kịp phản ứng. Tử Đằng giật mình, tròn xoe hai mắt nhìn khuôn mặt Khang Dụ ở cự ly gần nhất có thể. Phải đợi một lúc sau thì cô mới định hình lại được, vội vàng đẩy anh ra.

Anh ta lại bị sao thế? Sao đột nhiên hôn mình?! Cô ngượng ngùng thầm nghĩ.

“A… anh làm gì vậy?”

Tử Đằng lấy tay che miệng, khuôn mặt thì đang ửng hồng lên vì ngượng.

Ha, cô ấy trông dễ thương ghê, Khang Dụ thầm nghĩ.

“Phần thưởng của em đấy.”

Anh mỉm cười nhìn Tử Đằng nói.

“Phần thưởng?!”

“Thôi không nói nữa, xuống xe đi, tôi đói rồi.”

Quán hôm nay khá đông, nên cả hai phải mất một lúc đi tìm thì mới có chỗ để ngồi. Vừa mới ngồi vào bàn ăn, cô đã ngại ngùng đề cập đến chuyện khi nãy.

“Ừm… về phần thưởng ấy, tôi có thể không nhận không? Hoặc là thưởng tôi bằng cách khác, chẳng hạn như tăng lương tháng này cho tôi?”

Tử Đằng cười lém lỉnh nói.

“Sao? Em không thích? Em có biết là hàng nghìn hàng vạn người phụ nữ mong muốn phần thưởng này từ tôi mà không thể có được không? Em nên trân trọng nó đi.”

Khang Dụ thẳng lưng, ưỡn ngực, đắc ý nói.

Anh ta mắc bệnh tự luyến giai đoạn cuối rồi, Tử Đằng chán nản, lắc đầu thầm nghĩ.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Tử Đằng từ xa, bà chủ quán rất vui mừng, vì cô thường hay ghé quán này ủng hộ nên bà rất mến cô. Chỉ là dạo gần đây bận lo cho dự án đấu thầu nên Tử Đằng đã vài ngày rồi không ghé ăn.

“Lâu rồi không thấy con đến, hẳn là bận rộn lắm nhỉ. Bây giờ quay lại, không ngờ lại đi cùng với anh chàng đẹp trai như thế này.” - Cô ấy cười cười trêu Tử Đằng, sau đó lại nói tiếp - “Nào, hai người muốn ăn gì?”

“Tôi ăn gì cũng được.”

Khang Dụ lên tiếng.

“Vậy thì dì cứ làm mấy món mà dì cảm thấy ngon là được rồi ạ.”

“Được rồi, vậy chờ dì một chút.”

Cô ấy ghi ghi chép chép gì đó lên cuốn sổ nhỏ nhắn trên tay rồi xoay người đi vào bên trong.

“Cứ nợ anh bữa cơm, lần trước cũng mời không thành, thật khiến tôi áy náy quá. Lần này tôi nhất định phải trả...”

Tử Đằng đang nói nửa chừng thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Cô đưa mắt nhìn về phía đó thì bắt gặp Bình Quý đang đứng chỉ cách cô có vài mét.

Gì chứ?! Sao lại bắt gặp anh ta vào lúc này? Lại còn là lúc mình đang ở cùng với Khang Dụ nữa chứ, không biết anh ta sẽ lại suy nghĩ cái gì đây? Tử Đằng lo lắng thầm nghĩ.