Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhờ Biết Phá Án, Tôi Thành Quốc Bảo Của Thế Giới

Chương 500.4: Chuyên gia con nít 🙄

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Cư Liệt vẫn chưa nhận ra tình huống có gì không đúng, anh cụp mắt xuống, đè nén mọi sự sắc bén. Anh đang suy nghĩ về vụ án, chuyến công tác này anh không thể không làm gì, lúc ở trên tàu anh đọc những bài báo gần đây ở thành phố Nam Lưu, xem hết tất cả các báo cáo về vụ án mạng đầu tiên, vụ án thứ hai, và thậm chí cả vụ án mạng thứ ba, anh hiểu rõ rằng những vụ án này không hề đơn giản. Anh đặt mình vào vị trí của viên cảnh sát phụ trách điều tra, suy nghĩ xem nếu là mình thì mình sẽ làm gì.

Tự nhiên rơi vào trầm tư.

Hai mươi phút sau.

Tần Cư Liệt cả người đầy hơi nước bước ra, anh lấy cái khăn trắng trong khách sạn lau tóc, liếc nhìn khắp phòng, phát hiện Giang Tuyết Luật không có ở trong phòng, vali cũng chỉ mới soạn được một nửa. Trái tim của Tần Cư Liệt đột nhiên chùng xuống, nghĩ rằng người bị bắt mất rồi. Sau khi quen biết Giang Tuyết Luật, mọi người đều biết bạn học Giang trưởng thành sớm và hiểu chuyện, không phải là loại người sẽ rời đi mà không nói lời từ biệt.

Tần Cư Liệt không thể khống chế hình ảnh hiện lên trong đầu mình, đó là bảo vật trắng sứ bị tập đoàn dark web đập vỡ, các mảnh vỡ vụn, trong khi đó Giang Tuyết Luật đang trên bờ vực tử thần nằm bất động trong vũng máu.

Mắt anh tối sầm lại, đôi lông mày lóe lên vẻ sắc bén, khuôn mặt như một tảng băng trôi chứa đầy cảm xúc dâng trào. Nếu không phải anh cố gắng nhịn xuống, suýt chút nữa đã lao ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.

Anh lấy điện thoại di động ra bấm số của Giang Tuyết Luật, tiến về phía trước hai bước, anh liền nhận ra có gì đó không đúng lắm—— sao anh có thể nhìn thấy mấy chai lọ trong phòng tắm.

Hóa ra kiếng trong phòng tắm là loại trong suốt một chiều.

“......”

“......”

Thành phố Nam Lưu tối nay thật yên tĩnh, Tần Cư Liệt lúc này đột nhiên tỉnh táo lại, anh chậm rãi nhắm mắt lại, phần nào hiểu được vì sao đối phương không ở trong phòng.

Đúng như dự đoán.

Giang Tuyết Luật nghe điện thoại, gì cũng không nhắc mà chỉ nói: “Cảnh sát Tần, em đang ăn tối ở nhà ăn, em sẽ trở về liền.”

Không phải đã ăn tối từ sớm rồi sao?

Vội đi ăn tới nỗi thậm chí còn không mang theo thẻ phòng?

Vài phút sau, Giang Tuyết Luật ngoan ngoãn trở về, nhưng một cảnh sát có thể nhạy bén phát hiện ra lỗ tai của đối phương đã dựng lên bên dưới cái nón, làn da trắng quá mức không thể che giấu được sự ửng đỏ.

Đối phương không hề cúi đầu, lông mi rũ xuống đổ bóng lên khuôn mặt, hai hàng quạt như cánh bướm thu hút bầu không khí nhạy cảm.

Cậu chỉ nói mình ăn cơm xong có hơi buồn ngủ, cũng không nói muốn đi tắm. Sau khi xác nhận cậu vẫn an toàn, Tần Cư Liệt vẫn im lặng mà không thúc giục cậu.

Giữa hai người không có sự giao tiếp, bầu không khí nhất thời trở nên thêm vài phần tế nhị.

Giang Tuyết Luật thay bộ đồ ngủ, lẳng lặng đi đánh răng rửa mặt rồi chậm rãi leo lên giường, duỗi tay ra kéo mền che kín người như con ốc sên, kéo kéo vài lần sau đó là nằm chơi điện thoại suốt. Có vẻ như cậu đang chơi trò game nào đó, âm thanh tanh tách cùng với các hiệu ứng âm thanh như “Great” hay “Wonderful”.

Chàng trai trẻ đẹp trai, ngũ quan nổi bật hơn người, ánh sáng sặc sỡ phản chiếu trên khuôn mặt tinh tế của đối phương, tạo ra một vẻ đẹp lạnh lùng mà vẫn quyến rũ.

Chỉ là cách cậu quay lưng về phía anh có chút cố ý.

Tần Cư Liệt nhìn lại phòng tắm, ánh mắt tối sầm, nhìn chằm chằm như muốn chọc thủng hai lỗ trên kiếng phòng tắm, như thể đang kiểm tra kỹ càng xem mình đã bị lộ hết bao nhiêu thứ.

Nếu tất cả vẫn bình thường thì anh sẽ giục cậu học sinh cấp ba này đi tắm, nhưng bây giờ anh lại không nói được.

Anh hiếm hoi im lặng.

Quên đi, mùa đông mấy ngày không tắm cũng chả sao.

“Ngủ đi.” Không còn sớm nữa.

Dưới mí mắt mỏng dần, anh từ từ nhắm mắt lại một cách vô cảm. Một lúc lâu sau, anh mới thốt ra hai từ cứng nhắc.

Giây tiếp theo, điện thoại tắt, rồi đem đi sạc pin.

“Chúc ngủ ngon, cảnh sát Tần.” Từ trong mền vang lên tiếng ồm ồm.

Tần Cư Liệt bật đèn đầu giường, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, anh phát hiện không có tiếng hít thở, Giang Tuyết Luật dường như vẫn chưa ngủ. Nhưng một lúc sau, giường bên cạnh dường như không chịu nổi cơn buồn ngủ ập đến, tiếng hít thở trở nên dài và đều, mái tóc xõa ra trên chiếc gối trắng một cách tự nhiên, cả người bắt đầu cuộn tròn bên trong mền.

Người bình thường không nên giả bộ ngủ trước mặt cảnh sát, Tần Cư Liệt đã có tám năm kinh nghiệm phá án, không khỏi cụp mắt xuống. Xác định đứa trẻ này đã thực sự ngủ rồi.

Anh thở phào nhẹ nhõm, từ từ nhắm mắt lại, nhịp thở cũng dần chậm rãi

Bên kia thành phố Nam Lưu nhận được thông báo, chuyên gia tới rồi! Đã tới địa bàn thành phố Nam Lưu.

Đi chuyến tàu cao tốc hôm nay, hiện đang ở khách sạn gần ga tàu, ngày mai sẽ ngồi xe tới đây.

Giám đốc cho biết toàn đội đều phải ra đón tiếp chuyên gia, trong vài ngày tới, chuyên gia sẽ theo mọi người đi tới hiện trường.

Câu này giống như nước đổ vào chảo dầu sôi, có người hưng phấn, có người tò mò, cũng có người tỏ ra kiệt sức.

“Chuyên gia tới rồi?” Lương Thịnh đột nhiên đứng dậy, “Tám giờ sáng mai? Vụ án thứ tư vẫn đang điều tra đây này, chúng ta lấy đâu ra thời gian để tiếp đón họ? Có cần treo băng rôn ‘Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh’ luôn không? Đội ba của chúng ta sẽ không tham gia loại hoạt động này, Tiểu Thái, cậu thay tôi đi đi.”

Tiểu Thái: “!!!” Thân phận của anh ta đâu có được! Nếu anh ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì anh ta đã đi rồi, nhưng vấn đề là anh ta không có thân phận đó!

Đứng bên cạnh giám đốc là một cái chày như anh ta thì có thích hợp không?

Chuyên gia từ xa tới không biết gì chắc không sao, nhưng giám đốc chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.

“Ầy, thời gian xử lý vụ án chỉ còn bảy tám ngày nữa thôi, tôi lo chết được đây này.” Lương Thịnh đau đầu, thời gian trôi qua từng giây từng phút, mỗi ngày anh ta đều muốn chia bản thân ra làm đôi, cố gắng tranh thủ thời gian từng chút một, làm gì còn thời gian đi tiếp đón cái người gọi là chuyên gia, dù sao chuyên gia không phá được án thì chuyên gia cũng không phải chịu trách nhiệm.

Anh ta tuyệt đối không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Việc này một lời khó mà nói hết được.

Nhìn thấy Tiểu Thái khóc không ra nước mắt, Lương Thịnh có cố chấp tới đâu cũng đành từ bỏ ý nghĩ cứng rắn lại không hợp tình người đó: “Tôi chỉ nói vậy thôi, tám giờ sáng mai phải không? Tôi nhất định sẽ tới.”

Chị Trần đối với tất cả đều tràn đầy tự tin: “Đội trưởng Lương, tôi không biết anh đã trải qua chuyện gì, nhưng tôi phát hiện anh hơi có thành kiến rồi, anh nên tin tưởng mắt nhìn của giám đốc, nói không chừng chuyên gia vừa tới là hai ngày sau liền phá được án ngay.”

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi nhìn thấy chuyên gia mười bảy tuổi, chị Trần đứng chết lặng trong đám đông, cô ấy quyết định rút lại lời nói của mình.

Hoang đường! Vô cùng hoang đường!

Trò chơi con nít! Quá là con nít rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »