Chương 9.2: Nằm mơ

Hôm đó Tống Sâm uống hơi nhiều, không kịp phòng bị gì, chỉ nhìn thấy đồng phục trung học, còn tưởng rằng Dịch Thư Nguyệt quay về tìm mình.

Nhưng anh chỉ hoảng loạn một giây đó thôi.

Dịch Thư Nguyệt cũng không thích trang điểm, vẻ ngoài của cô rất tươi tắn, làm chuyện gì cũng tự tin, kể cả khi cô không phải người đúng.

Mỗi lần cô theo đuổi anh, Tống Sâm đều sẽ nhăn mặt. Lần nào anh cũng nghĩ cô sẽ từ bỏ nhưng ngày hôm sau vẫn có thể nhìn thấy cô đứng ở chỗ quen thuộc.

Hơn nữa Dịch Thư Nguyệt không cảm thấy hành động của mình phiền phức, cô chỉ nghĩ Tống Sâm không đồng ý mình là do mắt nhìn của anh không tốt.

Không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt chước khí chất của đại tiểu thư.

Không hiểu vì sao, hôm đó Tống Sâm lại đưa cô nữ sinh trung học kia đi.

Bề ngoài của Tống Sâm xuất sắc, dáng người cũng cực tốt, lại còn là một người đàn ông lịch thiệp, muốn người ta không rung động cũng khó. Sau khi rời khỏi khách sạn, nữ sinh vừa sợ hãi vừa mong chờ nhìn anh.

“Sao lại đi làm mấy chuyện này?”

Tống Sâm hỏi.

“Trong nhà có một chút chuyện, thiếu rất nhiều tiền, tôi muốn giúp đỡ gánh vác món nợ.” Cô gái nhỏ thành thật trả lời, giống như bị thầy giáo điểm danh trên lớp: “Nếu không thì, anh Tống, mặc dù tôi chưa từng làm việc này, nhưng kỹ thuật của tôi có thể…”

“Không cần.” Tống Sâm cắt ngang lời cô ấy: “Nhiệm vụ của cô là chăm chỉ học tập, nếu trong nhà thiếu tiền thì tôi có thể tạm thời giúp cô, sau khi lên đại học thì hãy nghĩ đến việc đi làm, không cần vội, cũng không cần làm những chuyện hạ thấp bản thân.”

“Lần đầu tiên của con gái rất quan trọng, nhất định phải từ từ với người cô yêu.”

Anh nói, không biết đột nhiên lại nhớ ra cái gì, đáy mắt từ trước đến nay không có cảm xúc lại mang theo ý cười: “Lúc ấy bạn gái tôi muốn làm, tôi định cho cô ấy thời gian chuẩn bị để nghiêm túc suy nghĩ, cô ấy lại chỉ muốn nhanh chóng làm tôi. Hai bọn tôi chẳng ai có kinh nghiệm, kỹ thuật cũng không tốt, lần đầu tiên của cô ấy rất khó chịu.”

Rõ ràng đã say rượu nhưng buổi tối hôm đó anh vẫn chẳng tài nào ngủ được, lại chỉ nghĩ tới Dịch Thư Nguyệt.

Bây giờ số dư trong thẻ của anh càng ngày càng nhiều, tiền nhiều đến nỗi đối với anh, nó chỉ như một con số mà thôi.

Nhà nữ sinh kia nợ ba trăm vạn, anh có thể trả giúp cô ấy mà chẳng cần chớp mắt. Cô ấy khóc lóc cúi đầu cảm ơn anh, thậm chí còn viết cả giấy nợ.

Tống Sâm lại nhớ đến câu nói tự tin kia của Dịch Thư Nguyệt: “Chắc chắn anh sẽ nuôi em mà, đúng không?”

Anh nghĩ, nếu bây giờ Dịch Thư Nguyệt trở về, nói cô không có tiền, muốn anh nuôi cô, anh chắc chắn sẽ làm cô mấy trận cho hả giận, sau đó lạnh mặt đưa thẻ cho cô tùy tiện tiêu xài.

Một lúc lâu sau.

Tống Sâm nằm trên giường, khóe môi khẽ nhếch lên, anh nhẹ nhàng nói một câu: “Mình đang mơ cái gì vậy chứ.”

Có lẽ Dịch Thư Nguyệt đã quên anh từ lâu rồi.