Chương 15: Tống Sâm Sâm

Dịch Thư Nguyệt cũng không biết xấu hổ đến mức cho rằng Tống Sâm vì mình nên mới cố ý học nấu ăn.

Nhưng chắc chắn Tống Sâm không thích đồ ăn bên ngoài.

Chính Dịch Thư Nguyệt là người gây ra chuyện trước, cô thò đầu về phía trước, nhận thấy khuôn mặt của Tống Sâm trông vẫn rất khó coi, hai tay chắp thanh hình chữ thập, nhỏ giọng cầu xin đối phương khoan dung: “Tống đại nhân! Tiểu nhân thật sự biết sai rồi, sau này nếu ngài gọi tiểu nhân về nhà ăn cơm, tiểu nhân lập tức giống như ngựa phi không dừng vó về nhà ăn cơm… Không dám chậm trễ.”

Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Không thể không nói, Dịch Thư Nguyệt khá giỏi trong việc xem sắc mặt của người khác, thường thì nhảy nhót một chút cũng không sao, biết Tống Sâm sẽ không tức giận, tới khi cho cô ăn no mới ấn cô lên giường mà làʍ t̠ìиɦ.

Nếu là những vấn đề quan trọng cô cũng không dám qua loa, là người co được giãn được, cho dù Tống Sâm có bộc phát tính tình cũng không có cách nào phát tiết lên người cô.

Tống Sâm rút tay ra, nâng kính lên, lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Câm miệng, Dịch Thư Nguyệt, mau ngồi xuống."

"Tôi sẽ không ngồi."

Hai tay Dịch Thư Nguyệt đưa lên chống cằm, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, giống như một con gián đánh mãi không chết: "Nếu anh không nói tha thứ cho tôi, tôi vẫn sẽ ở nguyên chỗ này."

"..."

Tống Sâm không chịu nổi nữa, giọng nói có chút căng thẳng khiến người ta khó mà phát hiện, kiên nhẫn cảnh cáo cô: "Hiện tại tôi đang lái xe, nếu như em muốn gây chuyện, đợi thêm một lát nữa sẽ cho em cơ hội."

"Anh lái xe của anh, tôi làm như thế này cũng không ảnh hưởng gì tới anh."

Dịch Thư Nguyệt hoàn toàn không hiểu được hàm ý cảnh cáo trong lời nói của anh, muốn làm gì thì làm, lộ liễu trắng trợn đánh giá sườn mặt lúc đang lái xe của anh.

Không thể không thừa nhận, Tống Sâm thật sự rất đẹp trai.

Vẫn luôn là như vậy, ba trăm sáu mươi độ không có góc nào là góc chết.

Xương quai hàm, đôi môi mỏng, sống mũi cao và thậm chí là cặp kính cận chính là điểm nhấn hoàn hảo tôn lên vẻ đẹp của anh. Dịch Thư Nguyệt nghĩ, lúc đó Tống Sâm lạnh lùng thờ ơ như vậy, cô có thể tiếp tục theo đuổi anh gần một năm cũng không phải không có lý do.

Đột nhiên, chiếc xe dừng lại.

Tống Sâm không biết đã lái xe đến nơi hoang vu nào, giống như một công trường mới bắt đầu được xây dựng, xung quanh không có ai và cũng không có xe cộ qua lại.

Anh dừng xe bên lề đường, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Dịch Thư Nguyệt có thể đoán được điều gì đó, cũng vội vàng mở cửa, muốn đi theo xuống xe. Không ngờ, cô vừa mở cửa xe, một chân còn chưa chạm đất liền nhìn thấy trên mặt đất một đôi giày khác.

"Hở?"

Suýt chút nữa cô nghĩ mình đã nhìn nhầm, nhưng chưa kịp hỏi rõ ràng thì một chân vừa duỗi ra ngoài đã bị người ta nhấc lên, sau đó bế cô ném lại vào trong xe, sau đó một người đàn ông cao lớn chen vào.

Ghế sau của chiếc ô tô bỗng trở nên chật chội rất nhiều.

Dịch Thư Nguyệt vội vàng lui về phía sau, dựa lưng vào cánh cửa kia, bĩu môi, trưng ra bộ mắt đáng thương tội nghiệp: "Tôi đã xin lỗi anh..."

"Tôi đã chấp nhận chưa?"

Người đàn ông bình tĩnh hỏi.

Tống Sâm vỗ đùi ra hiệu cho cô chủ động ngồi dậy: "Tự giác một chút, Dịch Thư Nguyệt. Muốn tôi đối xử với cô như lúc trước, hay được hưởng đãi ngộ khác."

Chiếc xe to như vậy, cô có thể chạy đi đâu cho thoát.

Tất nhiên Dịch Thư Nguyệt hiểu đạo lý này, có thể trì hoãn được lúc nào hay lúc đó. Cô nhanh chóng bò về phía anh, chớp chớp mắt, đáng thương.

"Phía dưới của tôi vẫn còn đau..."

Tống Sâm không tin một lời cô nói, lập tức cười lạnh: “Lần cuối cùng tôi làʍ t̠ìиɦ với em đã được sáu ngày rồi mà em vẫn còn kêu đau? Tôi nói lại một lần cuối cùng, Dịch Thư Nguyệt, em nên biết rõ vị trí của mình.”

Chết tiệt, sao anh có thể nhớ rõ như vậy?

Anh sẽ không ghi lại ngày nào làʍ t̠ìиɦ với cô đấy chứ?

Dịch Thư Nguyệt nhỏ giọng nói: "Anh thật sự không phải người."

Người đàn ông nhướng mày: "Hửm?"

"Tôi đang khen anh đẹp trai!"

Sau khi Dịch Thư Nguyệt hét lên, cô miễn cưỡng di chuyển đến đó, dang rộng hai chân ra, rồi ngồi trên đùi anh, giữa hai chân của anh thứ kia cũng đã cứng lên.

Cô liếc anh một cái liền không muốn nhìn nữa, chỉ đơn giản ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào đó, cố gắng muốn giãy dụa một chút: "Anh nhất định muốn làm ở trong xe sao?"

Tống Sâm nở một nụ cười ý tứ hàm xúc, lòng bàn tay to của anh di chuyển dọc theo vạt áo hướng lên trên, nắm lấy ngực của cô một cách chính xác, không chút khách khí bắt đầu vuốt ve. Hai khối thịt mềm mại biến thành nhiều hình dạng khác nhau trong tay anh, núʍ ѵú dựng đứng khiến cô hơi đau.

“Đau quá.” Dịch Thư Nguyệt trong ngực anh nhỏ giọng lên án: “Tay của anh khỏe như vậy, đừng nhéo nữa.”

Cô nịnh nọt hôn lên cằm anh: "Tống Sâm Sâm, chúng ta về nhà rồi làm việc này được không? Tôi không muốn ở trong xe."

Hai mắt Tống Sâm lập tức tối sầm lại, khàn giọng nói: "Gọi lại một lần nữa.